Chương 70: Bệnh dạ dày (1) Sáng ngày hôm sau Tô Dịch Thừa vẫn kiên quyết muốn đưa cô đi làm, khi hai người đến bãi đỗ xe thì đúng lúc gặp Lăng Nhiễm đi ra từ một thang máy khác. Lăng Nhiễm nhìn thấy bọn họ, trên mặt liền tươi cười đi về phía bọn họ, An Nhiên liếc nhìn Tô Dịch Thừa đứng ở bên cạnh, thấy anh đang nhíu chặt chân mày có chút không vui. Không hề nhìn Lăng Nhiễm nhiều, xoay người đi thẳng đến chỗ để xe bên kia. Trong khoảnh khắc Tô Dịch Thừa xoay người đi, An Nhiên nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Lăng Nhiễm rõ ràng phai nhạt xuống, nhưng mà cũng chỉ trong tích tắc, rồi nhanh chóng cong lên thành nụ cười, nhìn An Nhiên khách sáo hỏi: “Bây giờ đang muốn đi làm sao?” An Nhiên mỉm cười, nhàn nhạt gật đầu, “ừ, cô Lăng cũng thế sao.” “Đúng vậy a, tôi mới mở cửa hàng nước hoa ở bên con đường dành cho người đi bộ, rảnh rỗi thì cô có thể đến ngồi một chút.” Nói xong, liền lấy danh thiếp từ trong túi xách ra đưa cho An Nhiên. An Nhiên mỉm cười nhận lấy, rồi quay đầu liếc nhìn Tô Dịch Thừa đang chờ ở trong xe, cười cười xin lỗi Lăng Nhiễm, nói: “Thật ngại quá, tôi phải đi làm rồi, khi nào rảnh, chúng ta trò chuyện sau.” Lăng Nhiễm cười gật đầu, quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa trong xe, trong mắt chứa đựng ưu tư nói không nên lời. An Nhiên mở cửa, vừa ngồi vào vị trí lái phụ, còn chưa thắt dây an toàn thì Tô Dịch Thừa ở bên cạnh lập tức đạp mạnh chân ga, xe lao vút đi, cũng may An Nhiên phản ứng nhanh, đưa tay bắt được tay nắm cửa xe, mới không bị đụng đầu. Nới lỏng chân ga một chút, Tô Dịch Thừa có chút ân hận nhìn cô, muốn nói gì đó, nhưng trong chốc lát lại không biết nên nói gì. Đúng lúc này thì điện thoại Tô Dịch Thừa reo vang, là số từ trong đại viện, không cần đoán, cũng biết là Tần Vân gọi đến. Tô Dịch Thừa đeo tai nghe không dây, vừa tập trung lái xe, vừa nói: “Alo.” “A Thừa a, đã quyết định ngày mai sẽ gặp mặt cùng với bên thông gia chưa?” Tần Vân hỏi, mặc dù An Nhiên đã là con dâu của Tô gia, nhưng đến tận bây giờ hai bên cha mẹ cũng chưa từng gặp mặt. Lúc này Tô Dịch Thừa mới nhớ ra, tối mai hai bên gia đình sẽ gặp mặt ăn một bữa cơm, liền nói: “Vâng, là ngày mai.” “Mẹ đã bảo là ngày mai, cha con cứ bảo là hôm nay, mẹ thấy ông ấy đúng là già rồi.” Bên kia điện thoại, Tần Vân khẽ cười nói, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, giọng nói thoáng chốc nghiêm túc hẳn, nói: “A Thừa, Lăng Nhiễm trở về rồi, mấy hôm trước Lăng Nhiễm đã đến nhà.” Tô Dịch Thừa sửng sốt, anh không ngờ tới Lăng Nhiễm lại đã đến chỗ cha mẹ, anh không rõ đến tột cùng cô ta muốn làm gì. “A Thừa, con còn nghe không đấy?” Lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, Tần Vân không khỏi hỏi. Tô Dịch Thừa lấy lại tinh thần, nhàn nhạt đáp, “Vẫn nghe.” “Nó đã đi tìm con?” “Dạ.” Tô Dịch Thừa vẫn nhàn nhạt đáp lại, quay đầu nhìn An Nhiên ở bên cạnh, thấy cô đang quay đầu nhìn ra bên ngoài. Ở bên kia Tần Vân im lặng một lúc lâu, rồi thử hỏi: “An Nhiên, An Nhiên cũng biết?” “Con không rõ lắm.” Anh không biết An Nhiên có biết không, anh không hỏi, và cô cũng không hỏi. Bên kia Tần Vân khẽ thở dài, cuối cùng nói: “Có một số việc chính con nói cho nó biết còn tốt hơn nhiều so với việc để nó phải mở miệng hỏi con.” Ngắt điện thoại xong, anh quay đầu liếc nhìn An Nhiên, cô vẫn ở tư thế vừa rồi, một tay dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt nhìn ra ngoài, vô cùng chăm chú, dường như không hề để vụt mất cảnh vật nào. “Vừa rồi mẹ gọi điện đến hỏi chuyện ăn cơm tối mai, em đã nói chuyện với cha mẹ chưa?” Tô Dịch Thừa nhàn nhạt hỏi. An Nhiên lấy lại tinh thần, gật đầu, “Nói rồi, hai ngày trước em đã báo cho cha mẹ.” Tô Dịch Thừa gật đầu, chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước, mà An Nhiên lại quay đầu nhìn ra ngoài tiếp. Đến khi xe từ từ dừng lại ở trước cửa ‘Chân Thành kiến trúc’, khi An Nhiên mở cửa chuẩn bị xuống xe, thì đột nhiên nghe thấy Tô Dịch Thừa nhàn nhạt mở miệng, “Anh và Lăng Nhiễm từng quen biết.” An Nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm anh, một lúc lâu mới hỏi: “Là người bạn hồi trước anh nói?” Tô Dịch Thừa gật đầu, thản nhiên nói: “chúng ta đã lâu không liên lạc rồi, cô ta mới từ nước ngoài về.” Im lặng một lát, An Nhiên gật đầu, cười cười với anh, nói: “Em biết rồi.” Nói xong, liền mở cửa xuống xe. Nụ cười trên khóe miệng như ẩn như hiện, mặc dù không biết chính xác quan hệ giữa anh và Lăng Nhiễm, nhưng anh đã thẳng thắn với cô, về điều này cô thật vui mừng, ít nhất anh không hề lừa dối như cô đã lo lắng. Tô Dịch Thừa nhìn cô đi vào tòa nhà, rồi biến mất trong tầm mắt. Sau đó không khởi động xe ngay lập tức mà cầm điện thoại di động, bấm một dãy số, sau đó nhấn nút gọi. Điện thoại vang lên hồi lâu mới có người nhận: “Alo, ai vậy… a~!” Nghe thấy bên kia điện thoại, Diệp Tử Ôn có chút mệt mỏi lên tiếng, sau đó ngáp liên tục. “Là mình.” Tô Dịch Thừa lên tiếng, đợi cậu ta tỉnh táo. Không bao lâu sau, Diệp Tử Ôn ở bên kia điện thoại rõ ràng tỉnh hơn một chút, thanh âm không còn lười biếng như vừa rồi, nói: “Tô trợ lý, cậu có biết là sáng sớm đánh thức mộng đẹp của người khác là rất vô đạo đức không hả!” “Không biết.” Tô Dịch Thừa chẳng qua là nhàn nhạt nói, “căn nhà kia sửa sang thế nào rồi?” “Còn chưa xong, ước tính phải hơn một tháng nữa.” Tô Dịch Thừa nhíu mày, nói: “Một tuần lễ được không?” Hình như Diệp Tử Ôn đang uống nước, nghe thấy câu hỏi thì “phốc —” một tiếng, ở bên kia điện thoại cậu ta thoáng cái kịch liệt ho lên, một lúc lâu mới ngừng lại, hướng về phía điện thoại di động quát, “Tô Dịch Thừa, đầu cậu bị con lừa đá hả, không phải cậu đã quên đó là căn hộ hai trăm mét vuông đấy chứ, một tuần lễ làm sao có thể xong!” “Không phải đã cho cậu một tuần rồi sao.” Tô Dịch Thừa nói, giọng điệu rất hời hợt. Thật ra thì anh vốn không nóng vội, nhưng mà Lăng Nhiễm đã tìm đến tận cửa rồi, anh không muốn An Nhiên vì thế mà cảm thấy bối rối, tăng thêm những phiền não không cần thiết. “Nhanh nhất cũng phải hai mươi ngày.” “Mình cho cậu thêm 10 ngày.” Tô Dịch Thừa thỏa hiệp nói. Nhận thấy được quái lạ, Diệp Tử Ôn hỏi: “Cậu vội như thế làm gì?” Căn nhà hiện nay đã ở nhiều năm rồi, coi như có thêm một người, thì cũng không đến mức chen chúc, huống chi, người này lại là phụ nữ, chia nửa giường là được, không cần chia phòng. Tô Dịch Thừa im lặng một lát, cuối cùng nói: “Hiện tại Lăng Nhiễm ở cùng một tòa nhà với mình.” Thoáng một cái, bên kia điện thoại Diệp Tử Ôn im lặng, anh có quen biết Lăng Nhiễm, thật ra thì bốn người bọn anh, Tô Dịch Thừa, Chu Hàn và Lăng Nhiễm từ nhỏ lớn lên với nhau, anh và Tô Dịch Thừa cùng ở trong đại viện quân khu, mà Lăng Nhiễm và Chu Hàn là đại viện cơ quan, đại viện cơ quan và đại viện quân khu chỉ cách nhau hai con đường, khi đó trẻ con luôn ầm ĩ với nhau, chia ra hai phái đại viện quân khu và đại viện cơ quan, ai cũng không xâm lấn ai, một hôm trên đường đi học về, Tô Dịch Thừa lái xe đạp không cẩn thận đâm vào một tiểu nữ sinh ở phía trước, mà vừa đúng lúc Chu Hàn đi ngang qua nhìn bé con bên đại viện cơ quan mình bị bắt nạt, không nói không rằng liền tiến lên đánh đấm, coi như là không đánh nhau thì không quen biết, cũng từ đó trở đi, Tô Dịch Thừa và Chu Hàn trở thành bạn tốt, sau đó quan hệ của trẻ con hai đại viện dần trở nên hòa bình rồi, mà tiểu nữ sinh năm ấy bị Tô Dịch Thừa bất cẩn đâm vào không phải ai khác, chính là Lăng Nhiễm. Về sau đám con trai bọn họ cùng nhau chơi đùa, leo núi, đá cầu các loại, mà cũng từ đó Lăng Nhiễm trở thành cái đuôi nhỏ của Tô Dịch Thừa, chỉ cần Tô Dịch Thừa ở đâu, cô bé sẽ xuất hiện ở đó. Sau này, tự nhiên hai người cũng qua lại với nhau, qua mấy năm yêu đương, thậm chí người lớn hai bên đã nhận định hai đứa là con dâu và con rể của mình, vào một ngày, khi Tô Dịch Thừa lôi kéo anh chạy vào các cửa hàng trang sức ở Giang Thành để mua một chiếc nhẫn cầu hôn Lăng Nhiễm thì sự kiện kia xảy ra, cuối cùng chiếc nhẫn bị Tô Dịch Thừa tức giận ném vào sông Thanh Giang, mà Lăng gia thì không tiếc cắt đứt quan hệ với Lăng Nhiễm, sau cùng Lăng Nhiễm được Chu Hàn đưa ra nước ngoài. Còn Tô Dịch Thừa mấy năm nay cũng không bàn tính gì chuyện tình cảm, bên cạnh cũng không xuất hiện người phụ nữ nào khác. Qua một lúc lâu Diệp Tử Ôn mới lên tiếng: “Mình sẽ gắng sức.” “Cám ơn.” Tô Dịch Thừa nói cám ơn xong, sau đó liền ngắt máy. Lại quay đầu liếc nhìn tòa nhà công ty ‘Chân Thành kiến trúc’, rồi quay người lại khởi động xe rời đi. An Nhiên vừa đến phòng làm việc, đặt túi xách xuống, thì cửa phòng làm việc đã bị gõ vang, Hoàng Đức Hưng đẩy cửa đi vào, vẻ mặt mỉm cười nhìn cô. An Nhiên đứng lên, “Tổng giám, tìm tôi có việc?” Hoàng Đức Hưng cười giơ tay lên ý bảo cô ngồi xuống, tự mình kéo cái ghế ra ngồi xuống trước mặt cô. “Chuyện ngày hôm qua tôi đã nghe nói, về chuyện ai có hành vi xấu xa xé rách bản thiết kế của cô như vậy, thì công ty nhất định sẽ điều tra đến cùng để cho cô một lời giải thích, điều này cô yên tâm đi.” Hoàng Đức Hưng nói như thế. “Có đúng vậy không.” An Nhiên nhìn ông ta, chẳng qua là nhàn nhạt đáp, cô biết ông ta đang tạm ứng phó với cô, có tiến hành điều tra, nhưng kết quả thế nào lại là chuyện khác. “tôi đây sẽ chờ tin tức từ công ty.” Hoàng Đức Hưng hài lòng gật đầu, lại nói, “thật ra thì mọi người đều biết rõ thực lực của cô, lần này sở dĩ công ty tiến hành cuộc so tài bản thảo chỉ muốn để cho một số người không cam lòng, chịu thua một cách tâm phục khẩu phục mà thôi, nhưng lại không ngờ có người lòng dạ hẹp hòi, gây ra chuyện như thế.” An Nhiên chẳng qua là nhìn ông ta, không cười cũng không tiếp lời ông ta. “Chiều hôm nay tôi sẽ hủy bỏ cuộc so tài bản thảo lần này, còn về phần bản thiết kế tòa thị chính, sợ là cô thiết kế không kịp rồi, như vậy trước tiên chỉ có thể dùng bản của Tiếu Hiểu thử xem sao.” Hoàng Đức Hưng vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của An Nhiên. An Nhiên cong cong khóe miệng, nhưng lại không có ý cười, nói: “Tất cả đều nghe theo sắp xếp của công ty, tôi không có ý kiến gì.” Đối với sự thiên vị của ông ta dành cho Tiếu Hiểu, đã nằm trong dự kiến của cô, nên cũng chẳng lấy gì làm lạ. Nghe vậy, Hoàng Đức Hưng gật đầu, hiển nhiên là vừa lòng với câu trả lời của cô. Sau đó đứng lên, ra đến cửa vẫn không quên nói: “Lúc nào thì mời Tô trợ lý cùng ăn một bữa cơm.” An Nhiên chẳng qua là cười nhạt gật đầu, “Sẽ có cơ hội .” Ăn trưa xong, khi đi phòng vệ sinh thì gặp Tiếu Hiểu cầm hộp phấn hướng về phía gương trang điểm lại. Thấy cô đi vào, khóe mắt nhìn cô một cái, rồi thu lại, tay cầm phấn vỗ vỗ lên mặt mình. An Nhiên chỉ coi cô ta như không khí, lướt qua cô ta, trực tiếp đi vào trong sau đó xả nước, khi đi ra thì Tiếu Hiểu vẫn còn ở đó, lúc này đang cầm son môi bôi lên miệng mình, màu hồng tươi khiến người ta nhìn có chút chói mắt, cùng với khuôn mặt đánh phấn trắng toát, cộng thêm bộ công sở toàn thân màu đen, thời trang như vậy khiến An Nhiên không thể không liên tưởng đến máu tanh, phim kinh dị, cách trang điểm như vậy, An Nhiên thật không dám khen. Ánh mắt không dừng lại trên mặt cô ta lâu, cô đến lavabo để rửa tay, trực tiếp kéo giấy lau xong, liền xoay người đi ra ngoài. Lúc chiều Lâm Tiểu Phân cũng gọi điện thoại đến, xác nhận bữa cơm tối ngày mai, đối với việc gặp mặt hai bên cha mẹ, Lâm Tiểu Phân vẫn lộ vẻ có chút hồi hộp, ở trong điện thoại không ngừng hỏi người của Tô gia như thế nào, còn nói có phải chuẩn bị quà gặp mặt gì đó hay không, An Nhiên trấn an bà, nói mọi người ở Tô gia rất tốt, bình dị, gần gũi, không hề có điệu bộ làm cao chút nào. Nghe con gái nói vậy, Lâm Tiểu Phân coi như là yên tâm, nhưng mà vẫn không quên hỏi gần đây cô và Tô Dịch Thừa sống thế nào, Tô Dịch Thừa đối xử với cô có tốt không, cũng dặn dò cô, sau này mỗi tuần cùng Tô Dịch Thừa về nhà một chuyến. An Nhiên đồng ý, sau đó nói mấy chuyện cuộc sống và nghề nghiệp với mẹ, tất nhiên, chỉ nói mặt tốt. Sau đó nói cho mẹ cô, tối mai cô và Tô Dịch Thừa sẽ đi đến đón bọn họ, đến lúc đó cứ ở nhà đợi là được rồi. Ngắt điện thoại, ngồi ở bàn làm việc ngây ngốc một lúc, vào lúc cô đang trong trạng thái lạc vào cõi thần tiên thì Lăng Lâm cầm bản thiết kế đi vào, là bài tập cô giao trước đó, An Nhiên còn chưa xem xong, thì điện thoại trên người Lăng Lâm vang lên, là Lăng Nhiễm gọi điện đến, nói muốn cùng cô ăn cơm tối, Lăng Lâm vui vẻ đồng ý, sau đó không biết bên kia điện thoại Lăng Nhiễm lại nói những gì, chỉ thấy Lăng Lâm nhìn An Nhiên, rồi hỏi: “chị Cố, tối nay cùng đi ăn cơm đi, chị em nói muốn cảm ơn sự quan tâm của chị trong thời gian vừa qua.” Nghe vậy, An Nhiên nhíu mày, khi ngẩng đầu lên thì khẽ cười với Lăng Lâm, từ chối: “không cần, buổi tối tôi đã có hẹn rồi, lần sau đi.” Lăng Lâm không nghĩ nhiều trực tiếp truyền đạt lại lời của An Nhiên, sau đó hai chị em lại trò chuyện gì đó, rồi mới cúp máy. An Nhiên trả lại bản thiết kế cho cô ta, bảo cô ta vẽ lại, nói không cần ý tưởng mới, chỉ cần hợp lý, ngoài ra, lấy hai quyển sách từ trong ngăn kéo đưa cho cô ta, bảo khi về có thời gian rảnh rỗi thì xem. Lăng Lâm lè lưỡi hơi đỏ mặt đi ra ngoài, mà An Nhiên thì có chút vô lực mỏi mệt ngồi tựa vào ghế xoay. Cô không biết giữa Lăng Nhiễm này và Tô Dịch Thừa có quan hệ như thế nào, Lăng Nhiễm mượn cơ hội tiếp cận cô, ít nhiều thì cũng có liên quan đến Tô Dịch Thừa, nhưng mà xét từ thái độ của Tô Dịch Thừa tối qua và sáng nay, cô nghĩ cô vẫn nên tránh xa Lăng Nhiễm này một chút. Trước khi tan tầm mấy phút thì Tô Dịch Thừa gọi điện đến, bảo hôm nay đi điều tra cơ quan, buổi tối chắc là có tiệc, không thể đến đón cô được, bảo cô tự đi về. An Nhiên gật đầu nói được, dặn anh về sớm một chút. Buổi tối An Nhiên tùy tiện nấu cho mình bát mỳ, ăn xong liền đến thư phòng, dựa vào trí nhớ về bản thiết kế bị xé kia, rồi cầm bút vẽ ra. Cũng không biết qua bao lâu, An Nhiên chăm chú vẽ rốt cục vẽ ra được bản thiết kế sơ thảo, theo bản năng cô đưa tay ra cầm cái tách ở bên cạnh, vì miệng hơi khát, nên muốn nhấp chút trà, nhưng lúc này cô mới phát hiện đây không phải là phòng làm việc của mình mà là thư phòng trong căn nhà. Đứng dậy ra khỏi thư phòng, chuẩn bị vào bếp rót cho mình chén nước. “Phanh ——!” Trong phòng khách có tiếng đồ vật gì đó rơi xuống, cô xoay người đi đến phòng khách, mới thấy Tô Dịch Thừa đã trở về từ lúc nào, lúc này chân mày đang nhíu chặt, một tay ôm bụng, một tay muốn lấy cái lọ thuốc trên bàn trà, trán hơi toát mồ hôi lạnh, cả người nhìn rất đau đớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]