Dương Hằng quay sang, thấy được Flame cùng với đám người nhà đài vẫn ở đó. Ném thêm một câu nữa. "Xin lỗi, bệnh nhân này hơi đặc thù. Mời mấy người đi cho." Dù rất muốn thắc mắc rằng Dương Hằng lấy cái quyền gì để đuổi đám bọn chúng đi. Nhưng mà nghĩ lại cái khí thế rợn tóc gáy khi đó, không ai muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa. Nhìn đám người kia thất tha thất thểu bỏ đi, Dương Hằng khẽ thở dài một hơi. Nếu là người thật sự muốn giúp thì sao hắn lại muốn hăm dọa? Đám kia chỉ muốn đến để lấy danh tiếng, quảng cáo cho trang web nào đó trên mạng xã hội. Thế cũng thôi đi, hắn có thể bỏ qua. Nhưng chúng lại còn không chút nào quan tâm đến tình trạng của Lucy. Buộc Dương Hằng phải dùng khí thế để đuổi cổ hết. "Cảm ơn anh." "Không sao đâu, tôi cũng bức xúc mà." Cô y tá còn định cúi đầu xuống cảm tạ thì được hắn đỡ lên. Tuy vậy, sắc mặt của cô vẫn đầy vẻ lo lắng. "Như thế... cũng không ổn đâu... Đám người đó là dân truyền thông. Chúng có thể bôi xấu anh đó." Có thể dọa được một anh hùng cấp 1 như Flame chạy đi, cô y tá đã chắc chắn Dương Hằng cũng là một anh hùng, dù cho cô chưa thấy hắn bao giờ. Với một anh hùng, danh tiếng rất quan trọng. Thậm chí còn quan hệ đến việc thăng cấp. Không ai muốn mời một anh hùng thiếu uy tín hoặc dính tin đồn tham gia vào chương trình truyền hình cả, trừ vài trường hợp đặc biệt. "Không sao đâu, cô đừng lo." Hắn không lo thật, bởi vì hắn còn không gia nhập liên hiệp anh hùng. Giờ đây, hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm. Dương Hằng mở một cánh rèm ra. Bên trong đó là Kucy đã dần ổn định lại, tuy vậy cô bé vẫn khá hoảng loạn. Hắn ngồi xuống vị trí quen thuộc cuối giường. Giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể cất lên. — QUẢNG CÁO — "Hôm nay hơi điên rồ một chút, nhưng mà ổn rồi." "Hôm qua cháu ngủ ngon chứ?" "Sáng nay cháu đã ăn gì?" "Muốn ra ngoài chơi một chút không, ngay sau khuôn viên bệnh viện thôi..." Và như mọi lần trước, Kucy vẫn không thể mở miệng. Dương Hằng không để ý, ngược lại còn tiếp tục nói. "Kể chuyện tiếp nhé?" Ngay sau câu nói của hắn, Lucy gật đầu nhẹ. Hắn khẽ nhếch miệng cười, đi ra phần cuối giường để bắt đầu buổi "biểu diễn" của mình. Câu chuyện hôm nay, sẽ là về người anh hùng dù cho có hi sinh tính mạng cũng phải bảo vệ cho những số phận được định sẵn cái chết. So với lần xâm nhập vào đại bản doanh của giáo phái doom khi đó, Dương Hằng đã lược bỏ vài chi tiết như là những người phụ nữ ở trong trại nuôi, số phận của những đứa trẻ chết yểu. Lucy không thể hiểu được, không có nghĩa là những người bệnh nhân xung quanh cũng không hiểu được. Một số bệnh nhân đã nhận ra mấy tình tiết đen tối đến đau lòng đó, sắc mặt không khỏi trầm xuống. So với hai câu chuyện trước đó, câu chuyện lần này không tốt đẹp cho lắm. Đôi lúc, anh hùng cũng không cứu được tất cả. Họ đau đớn trước sự bất lực của bản thân, nhưng rồi cũng phải chấp nhận để bảo vệ những gì còn lại. Những đứa trẻ được sản xuất từ trại nuôi, một thứ "sản phẩm khiếm khuyết" về cả thân thể lẫn trí lực. Là sự ra đời bởi thuốc kích thích, mỗi bào thai chỉ phát triển trong một tháng. Dù cho có sống được, tuổi thọ của chúng cũng chỉ được vài năm do hàng đống tác dụng phụ của thuốc. Với giáo phái doom, giá trị duy nhất của chúng là làm thức ăn phục vụ cho doom. Một cuộc đời không có gì ngoài bất hạnh. Tăm tối và lầm lũi hơn cả đám côn trùng. Số phận của chúng thật rẻ mạt, thậm chí là... không đáng để cứu. "Đây không phải vấn đề về cứu bao nhiêu người... tôi chỉ muốn cho những đứa trẻ đấy biết, cả cuộc đời của chúng không phải vẫn luôn như vậy. Vẫn có ánh sáng, vẫn có hi vọng, dù cho nó chỉ là một khoảnh khắc, một cái le lói nhỏ bé." Tuyệt vọng sâu thẳm nhất là có tồn tại, và hi vọng chói sáng nhất cũng có tồn tại. — QUẢNG CÁO — Anh hùng, đã từng được coi là một thứ ngu ngốc với tư tưởng hiện thực. Hy sinh vì những thứ được coi là vô giá trị, là những kẻ ngốc nghếch nhất lúc nào cũng tuân thủ với cái giáo lý của bản thân. Có người từng hỏi. Trước khi ngã xuống, anh hùng chưa từng nghĩ rằng cái chết của bản thân sẽ khiến những người xung quanh đau khổ như thế nào sao? Câu trả lời là có, họ có nghĩ tới. Bị dằn vặt bởi nó, bị ám ảnh bởi nó. Nhưng mà vào một lúc nào đó, anh hùng sẽ phát hiện ra có những thứ đáng giá để liều mạng, đáng giá để hy sinh. Trong câu chuyện này, vị anh hùng mặc đồ đen đã dùng sự dịu dàng của mình để thủ hộ cho đám trẻ kia. Và những đứa trẻ, đã cất tiếng khóc lần đầu tiên trong cuộc đời ngắn ngủi của chúng. Dương Hằng vận dụng khí thế một cách điêu luyện. Rõ ràng chỉ là tác động tinh thần, nhưng mà tất cả những người đang quan sát ở đây đều như đang thật sự thấy được khung cảnh đó. Khi câu chuyện kết thúc với một cái kết mở được bỏ ngỏ. Có người đã không nhịn được mà lấy tay xoa mắt. Bọn họ không nghĩ là mình lại bị cảm động dễ như vậy chỉ vì một buổi kể chuyện. Cứ như tất cả đều là thật vậy. Dương Hằng không đưa ra bình luận, bởi vì tất cả những thứ này đều là trải nghiệm của chính hắn. Lucy bất ngờ cảm nhận được dòng chất lỏng chảy trên má, cô đưa tay lên xoa, dụi hai con mắt đã đỏ hoe từ lúc nào. So với hồi trước, Lucy đã nhìn có thần thái hơn nhiều, không còn trông như một con rối nữa. "Nếu như, chỉ là nếu như thôi... người đó xuất hiện sớm hơn trong cuộc đời mình..." "Liệu rằng mình có nhìn thấy nó không?" "Hi vọng ấy?" Trong đầu của Lucy nảy ra một suy nghĩ như vậy. Dương Hằng đã tiến lên phía trước, đặt tay lên đầu cô. Lucy không tỏ ra ghét bỏ hay kháng cự. Cánh tay trang bị bọc giáp cứng rắn có cảm giác của kim loại lại truyền ra hơi ấm. Con mắt trống rỗng của Lucy nhiều thêm một chút ánh sáng. — QUẢNG CÁO — "Lũ trẻ đó không sao. Chúng đã được cứu, và sống tốt đẹp..." Dương Hằng nhẹ giọng nói. Với lần về quá khứ rồi nghịch hồi hết thảy đó, những đứa trẻ đó đã được tái sinh một cách khỏe mạnh và sống một cuộc đời thật sự. ... Thế giới của Selina, nếu xếp trục thời gian của Selina và Dương Hằng vào là một thì lúc này hắn vừa mới kết thúc hành trình ở thế giới Mahou Shoujo. Sau khi trải qua thế giới của các kiếm sĩ diệt quỷ, cô đã đi qua một thế giới nữa. Nâng cấp cây đại kiếm của mình và kiếm được một bộ giáp công nghệ có màu xanh dương, đồng thời vận dụng mạch năng lượng thuộc tính kim càng thuần thục hơn. Thế giới thứ hai mà Selina đi vào là một thế giới chiến tranh, thành ra hai phần ba quãng thời gian đều là đang chém nhau trên chiến trường. Phải nói là, định mệnh đúng là một thứ kỳ diệu, dù cho Dương Hằng đã sửa chữa tất cả, nhưng mà giờ đây cô lại lần nữa cầm đại kiếm, mặc giáp canh dương, khống chế năng lượng hoàng kim. Chỉ khác mỗi là so với bộ giáp to đùng không khác gì một cỗ xe tăng nhỏ kia, bộ giáp ôm vào người của cô dễ nhìn và phù hợp hơn nhiều. Chỉ là, lúc này Selina đang rất sầu muộn. Bởi vì từ cái ngày kị sĩ màu trắng xuất hiện, cứu cô và nhà Kamado khỏi nanh vuốt của chúa quỷ Muzan. Người đó không bao giờ xuất hiện lại nữa, dù là trong giấc mơ. Selina tạm biệt cô bạn thân, một mình rảo bước trên vỉa hè. Trải qua nhiều việc, tâm thế sẽ khác. Selina cũng không còn là đứa con gái vì quá đói và kiệt sức nên gục mặt trên tuyết nữa rồi. Cô nhìn lên tấm biển quảng cáo to lớn trên nóc một tòa nhà, phát hiện ra bộ phim siêu anh hùng kia lại đã làm đến phần thứ hai. Bọc giáp của nhân vật chính phim đó có thiết kế gần như giống hoàn toàn với vị kị sĩ kia. Là một thắc mắc mà cô đã luôn muốn biết từ lâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]