Chương trước
Chương sau

"Chết tiệt!"
Lọc ma túy xong, Dương Hằng mệt mỏi dựa lưng vào bức tường phía sau. Hắn thật sự rất bực mình, chỉ ăn bữa cơm thôi mà có cần phải chơi nhau như vậy không?
Cho ma túy vào thức ăn của tín đồ, ý nghĩ "thiên tài" gì vậy? Dù cho lượng ma túy này rất nhỏ, chỉ gây nên tác dụng trong thời gian cực ngắn, nhưng cứ tưởng tượng các tín đồ ngày nào cũng ăn như thế này thì ít cũng tích thành nhiều.
Đáng lẽ việc cần làm lúc này phải là đánh vào trong trụ sở của Con Đường Hòa Bình để làm cho ra nhẽ, nhưng mà Dương Hằng có chút không chắc chắn.
Đó chính là thái độ của người dân đối với tổ chức tôn giáo này. Đây không phải là thứ mà ma túy có thể điều khiển được.
Dù không gia nhập, ấn tượng của họ đối với Con Đường Hòa Bình vẫn rất tốt. Không chỉ bọn họ, ngay cả Dương Hằng cũng thế, dù sao nhờ có đoàn xe của giáo phái mà hắn mới đến được đây. Mà lại nếu Dương Hằng có tiền, hắn đã thuê một cái xe ngựa rời đi rồi, không dính vào vụ việc ăn cơm trộn ma túy.
"Hành động này là những kẻ đứng đầu lén lút thực thi hay chỉ là một bộ phận người đứng đầu giống như tên cố vấn kia?"
"Hay là việc này chỉ là hành động bình thường của giáo phái, mình không may thôi?"
Ba trường hợp này có khác biệt rất lớn. Đầu tiên là những kẻ đứng đầu đã lén lút hành động nhằm kiểm soát các tín đồ, trường hợp này thì Dương Hằng có thể trực tiếp nhảy vào càn quét như quét phó bản, phô bày toàn bộ tội trạng của những kẻ này.
Nếu mà chỉ là một bộ phận cao tầng, giống như gã cố vấn Borick của chủ giáo kia thì chỉ cần triệt hạ gã đó và vây cánh là xong. Hậu quả sẽ để cho Con Đường Hòa Bình tự giải quyết.
Còn về trường hợp cuối cùng, Dương Hằng chỉ có thể dùng lời nói khuyên giải thử, nếu tất cả các tín đồ đều biết và đều đồng ý thì hắn chỉ có thể lắc đầu rời đi. Đây đều là lựa chọn của họ, hắn không khuyên nổi thì hết cách rồi. Còn dùng vũ lực, một khi hắn không có ở đây thì họ lại lao đầu vào tiếp thôi, vũ lực thật sự có tác dụng sao?
Thế nên trước khi hành động, luôn cần một bước điều tra.
"Lấp đầy cái bụng trước đã."
Hắn xoa xoa cái bụng đang gào thét đòi ăn, cảm thấy có chút phiền lòng, lần sau đi đâu cũng phải mang tiền theo mới được.
...
Mặt trời đã bắt đầu lặn xuống, hiện tại chính là hoàng hôn. Cũng là thời gian chuẩn bị bữa tối của các tín đồ. Trong phòng bếp lớn, một gã trùm kín mặt lén lút đi vào, lấy ra một gói bột nhìn trông rất khả nghi. Nhưng khi gã định trộn nó vào nồi thức ăn, một cánh tay từ phía sau bịt miệng gã lại.
Là Dương Hằng đang trang bị A.T.A Armor, chỉ là không còn phần mũ giáp và giáp ngực. Cáu này khiến hắn hơi không quen.
Gã trùm khăn kinh hãi, nhưng chưa kịp phản kháng thì mí mắt đã dần dần nặng nề, sức lực trong người rút đi. Cái này là do Dương Hằng đã bịt đường thở của gã. Hắn cũng không giết tên này, chỉ cho ngất đi một lúc do thiếu dưỡng khí lên não thôi.
Dương Hằng định ngay lập tức lôi gã đó ra ngoài thì nhìn thấy nồi thức ăn to lớn vẫn đang nóng hổi. Như một phản ứng tự nhiên, dạ dày lại bắt đầu biểu tình.
"Được rồi! Một chút... một chút thôi đấy."
Ăn uống no nê trong thời gian cực ngắn, Dương Hằng lôi tên trùm kín mặt ra một ngõ nhỏ không người, dùng tay tát cho tên này tỉnh lại.
Khi hắn định tra hỏi tên kia, một cảm giác nguy hiểm thoáng qua phía sau lưng, Dương Hằng lập tức né sang một bên, kéo cả tên trùm kín mặt với không một chút chần chờ nào.
Rắc!
Một cánh tay xuất hiện ở chỗ hắn vừa đứng, mảnh khảnh như là của một người phụ nữ. Chỉ là sức mạnh của nó không hề tầm thường một chút nào. Bức tường kia tuy được làm từ đất, nhưng qua thời gian bào mòn rất lâu thì nó đã trở nên cứng cáp không kém tường gạch, vậy mà cánh tay kia có thể đục một lỗ trên đó một cách dễ dàng.
Là một cô gái mặc trang phục võ sĩ đạo, mỉm cười nhìn Dương Hằng.
"Tôi là Suzuka. Nhưng mà nghĩ lại thì sao tôi phải giới thiệu với một kẻ sắp chết nhỉ?"
"Tại sao?"
"Cậu động đến lợi ích của cố chủ chúng tôi, vì vậy tôi buộc phải giết thôi."
Không kịp để hắn nói gì tiếp, Suzuka lao lên, bây giờ hắn mới phát hiện không chỉ có sức lực mạnh hơn người bình thường, móng tay của cô ta còn rất sắc bén nữa.
Xoẹt!
Giáp tay của A.T.A Armor bị cắt phá như cắt giấy. Bộ giáp này đã theo hắn từ rất lâu rồi, từng là một con át chủ bài giúp hắn rong ruổi trên chiến trường. Chỉ là càng lên cao, những đối thủ của hắn càng mạnh, bộ hiaos này cũng không theo kịp nữa.
Máu chảy ra từ phần áo giáp bị đứt, đây chỉ là một vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến xương.
"Phản ứng nhanh nhạy đấy."
Suzuka có chút bất ngờ, tốc độ của cô ta khi tấn công rõ ràng nhanh hơn nhiều Dương Hằng, vậy mà đòn tấn công của cô lại không thể đạt tới hiệu quả cắt đứt hai tay của hắn. Dương Hằng lấy ra đai lưng, bình tĩnh nhìn Suzuka.
"Chúng ta, cố chủ, lợi ích, còn nhiều thứ đấy nhỉ? Không sao, ta sẽ bắt ngươi phun ra bằng hết."
"Đợi đã, cậu..."
Một bộ giáp màu trắng cấp tốc bao bọc lấy Dương Hằng, hắn biến hình. Ngay trong khoảnh khắc mà Suzuka hớ hênh, hạ thấp người di chuyển cực nhanh đến chỗ cô ta. Thực hiện một cú đấm móc đầy uy lực.
Oanh!
Suzuka cắn răng, hai tay vắt chéo trước ngực đỡ lấy. Nhưng cả người vẫn bị sức mạnh từ nắm đấm của Dương Hằng đánh cho nhấc bổng lên không trung. Sau đó là một cú nhấc chân lên gối vào bụng của cô ta. Miệng Suzuka phun ra nước miếng, cô ta dùng đòn sát thủ đến từ những móng tay sắc bén của mình, mong rằng có thể phản công.
Nhưng mà khi móng tay đó lướt qua người hắn, chỉ có những tiếng "két két" vang lên như đang đánh lửa. Cô ta không thể cắt nổi bọc giáp của Dương Hằng.
Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tiếp là ba cú đấm thẳng vào phần bụng, ngực và vai. Dương Hằng không hay đấm nhiều lần trong một lượt tấn công, nhưng mỗi cú đấm đều dồn rất nhiều sức và cực kì nặng nề.
"Không thể tiếp tục thế này, mình đã đánh giá sai sức chiến đấu của tên này."
"Chết tiệt, tại sao vào ca làm của mình lại đụng phải gã kiểu này chứ!!"
"Phải chạy!"
Suzuka muốn bỏ chạy, nhưng mà Dương Hằng rất "dính người". Khiến cho cô cảm giác như con ngõ nhỏ này chính là một cái lồng giam mà cô không thể đào thoát.
"Ai vừa nãy buộc phải giết ta ấy nhỉ?"
"Ha ha, là hiểu nhầm, là hiểu nhầm thôi."
Phanh!
Dương Hằng dùng một đòn chặt đầu gối khiến Suzuka nghiêng ngả, cánh tay hắn mở rộng ra. Năm ngón tay tóm chặt lấy mặt của Suzuka rồi đập nó xuống nền đất.
Rầm!!
Mặt đất nứt ra, lõm xuống thành một cái lòng chảo, Suzuka phun máu, cô cảm giác nội tạng trong cơ thể đang xốc xếch đảo loạn liên tục. Hiện tại cô ta đã không còn phong thái tự tin như lúc trước nữa mà trở nên tàn tạ.
"Tên khốn... không biết thương hoa tiếc ngọc à..."
"Còn phải xem đó là ai đã."
Tên trùm kín mặt đã bị động tĩnh của cuộc chiến đánh thức, nhưng gã ta không dám chạy đi mà chỉ run rẩy co ro lại một chỗ, hoảng loạn tột độ. Gã ta biết Suzuka, biết cô ta lợi hại đến mức nào, kể cả người sử dụng teigu cũng từng chết dưới tay cô ta. Vậy mà lại bị kẻ mặc bọc giáp màu trắng bí ẩn này dần tơi tả. Sao mà không sợ được?
Suzuka đích xác không yếu, phỏng chừng còn nhỉnh hơn một chút so với Tatsumi khi trang bị Incursio. Thân thể cứng cáp, công kích sắc bén. Nhưng Dương Hằng có sức mạnh vật lý đơn thuần còn nhỉnh hơn cả Esdeath, chỉ là khả năng thao túng băng của cô ta quá mạnh mới khiến hắn thảm bại mà thôi. Suzuka thì không đủ tầm để so, công kích sắc bén của cô ta cắt không qua bọc giáp, thân thể đỡ không được cú đấm của hắn thì lấy gì mà đánh.
"Bây giờ, khai hết tất cả ra. Chúng tôi, cố chủ, lợi ích, từng cái một."
Dương Hằng xách cổ Suzuka lên, giọng nói tràn đầy sự uy hiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.