"Dương Hằng!" Bà ủy viên vội chạy đến, kiểm tra trạng thái sống của hắn. Không có hơi thở, mạch đập rất yếu. Tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Bỏ cái chuyện khối lập phương ra một bên đã. Cứu người hiện tại mới là ưu tiên. "Có ai là bác sĩ ở đây không?!" Bà bắt đầu tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người còn sống tại đây. May mắn thay trong số những người này cũng có người biết kiến thức y khoa, bắt đầu thực hiện các phương pháp hồi phục mạch đập, nhưng tất cả đều vô dụng. Nhịp đập của Dương Hằng vẫn mãi giữ ở một mức độ yếu ớt. Cuối cùng, ủy viên chỉ có thể đến phòng thí nghiệm, bỏ qua nỗi kinh tởm với đống sản phẩm ở đây mà lấy những thiết bị duy sinh về cho Dương Hằng sử dụng. Đó cũng là mức độ lớn nhất mà bà có thể làm được. Sau đó, bà tiến hành dẫn dắt những người sống sót, ai muốn có thể ở lại hoặc đi tùy thích. Với những người ở lại sẽ trợ giúp bà tìm được thiết bị truyền thông tin để phát ra cầu viện từ thành Rorgh. Dù cho phòng tuyến đã xây dựng một hệ thống sóng vô tuyến khác biệt, nhưng mà lũ tín đồ chắc chắn có phương pháp để liên lạc với các khu vực khác. Bắt được tín hiệu, thông tin được truyền về phòng tuyến số 17. Chỉ vài tiếng sau, một đội cứu hộ đã ngay lập tức có mặt tại cứ điểm. Selina bước ra, tầm mắt của cô vội vàng lướt qua tất cả mọi người, nhưng không tìm thấy Dương Hằng. Chỉ thấy được bà ủy viên đang chỉnh đốn những người sống sót. "Cô Selina, xin cô hãy ngay lập tức đưa một người về thành chữa trị. Đây là một việc rất quan trọng." Theo chỉ dẫn của bà ủy viên, Selina đi đến một cái giường bệnh. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cô đã chạy vọt tới. Nhanh đến mức bà không kịp nói gì. "Là... là ai làm! Xin ngài... hãy cho tôi biết..." Mái tóc của Selina bay múa, cô quay đầu, đồng tử đã hóa thành màu vàng kim, khả năng đặc hữu của người cải tạo. Bà ủy viên không tức giận, bởi vì bà biết Selina đang nhằm vào ai. "Nếu như hai người là người quen, vậy cũng không cần thiết phải giấu diếm." Ủy viên chầm chậm kể lại, từ kucs bà bắt đầu thấy Dương Hằng, cho đến khi hắn ngã xuống và mất đi ý thức, kể cả chi tiết về sức mạnh của khối lập phương và việc hắn có thể sử dụng nó cũng được ủy viên kể chi tiết. Suốt cuộc nói chuyện, Selina chỉ trầm mặc, cho đến khi ủy viên rời đi. Cô mới quay về phía Dương Hằng, trong lòng không biết là đang suy nghĩ gì. Dù đội cứu hộ đã đến, cũng không phải chỉ đón mấy người là xong việc. Việc tổ chức nhân thủ dọn dẹp nơi này, lấy đi những vật và bằng chứng quan trọng. Còn về phần người sống sót, những người trong trại nuôi đã không thể cứu được nữa nên được tiêm một loại thuốc trợ tử, giúp những người đáng thương đó có thể ra đi trong bình yên. Còn về những người sống sót trong kho chứa, bên cứu hộ cho bọn họ hai lựa chọn, có thể rời đi, hoặc theo đội cứu trợ trở về thành Rorgh, bắt đầu cuộc sống mới. Mà sự thật về thức ăn say nhuyễn làm từ phần còn lại của xác người bị bà ủy viên giấu kín. Chỉ cho một số người tiến hành thiêu hủy vĩnh viễn. Thứ này không thể tiếp tục tồn tại. Một chuyến bay riêng lẻ từ máy bay chuyên dụng được chính Selina cầm lái, mang theo Dương Hằng trở về thành Rorgh. Sau đó quá trình cứu chữa ngay lập tức được tiến hành. Chữa trị diễn ra trong khoảng một ngày một đêm. Bất kể là phương pháp nào, cổ điển hay tối tân đều không có tác dụng. Đây cũng không giống như sống thực vật. Bệnh nhân sống thực vật vẫn duy trì sự sống các cơ quan. Nhưng dấu hiệu của sự sống trên người hắn quá mỏng manh, giống như sợi chỉ cuối cùng giữ hắn khỏi cái chết. Kì diệu hơn là, cả cơ thể của hắn đều ở trạng thái dừng hoạt động. Nhưng tế bào không bị suy kiệt, các bộ phận cũng không hỏng. Điều này chưa từng xảy ra từ trước tới nay. Cuối cùng, Selina đưa Dương Hằng về căn phòng quen thuộc để chăm sóc. Hiện giờ đã là nửa đêm. Cả căn phòng đều tĩnh lặng. Selina đang ngồi bên cạnh giường Dương Hằng. Cô nhìn hắn, ánh mắt đượm buồn. Khung cảnh phảng phất như trở lại hai năm về trước, vào cái lần đầu mà Selina gặp hắn. Hắn vì bảo vệ người khác mà không màng bản thân. Chính vì vậy mà cô mới đưa Dương Hằng về, bắt đầu tò mò về hắn. Hiện tại, hắn vẫn vì bảo vệ người khác mà không để ý đến tính mạng, thậm chí còn tả tơi hơn lần trước, vẫn là cô đưa hắn về. Selina muốn chạm vào mặt hắn. Nhưng mà ngón tay chỉ dám đến sát gần da mặt. Dương Hằng hiện tại quá mức yếu ớt, đến độ cô sợ mình chạm vào có thể gây hại đến hắn. Cuối cùng, cô ngủ gục bên giường. ... "Đây là báo cáo thẩm vấn hôm nay từ chủ giáo." Một người nhân viên đưa cho Selina một tập giấy. Cô lướt nhanh qua, không lãng phí thời gian nói. "Như mọi khi, không có tin tức hữu dụng." Từ lúc bắt được chủ giáo. Bọn họ đã tìm mọi cách để chủ giáo nhả thông tin ra. Trái ngược với Toriel, một kẻ mà tổ tra khảo nghĩ rằng sẽ là một đối tượng cực kì khó nhằn lại chủ động nói lời khai. Cho đến khi bọn hắn phát hiện ra, chủ giáo nói rất nhiều, nhưng thông tin hữu dụng chỉ chiếm chưa tới 1% trong số đấy. Tờ ghi chú tra khảo của chủ giáo đã xếp dày một chồng giấy, sau khi lọc bỏ chỉ còn lại vài tờ, đó là còn phải trải qua suy đoán và chỉnh lý bổ sung. Chủ giáo ngồi trong phòng giam biệt lập. Từ sau khi thẩm vấn xong, gã vẫn luôn giữ tư thế này. Cho đến khi gã ta đột ngột nhìn về một phương hướng khác, lẩm bẩm trong cổ họng. "Tới rồi." Tại trên một ngọn đồi, ông Kaular đang cùng mấy đứa trẻ gieo trồng cho sân vườn sát bên cạnh nhà thờ, lấy đó làm lương thực cho mùa đông năm nay. Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Mặt đất rung lên bần bật. Kaular vẻ mặt ngưng trọng, chẳng lẽ đây là động đất sao? "Mấy đứa, mau trốn vào nhà." Vội vàng bảo mấy đứa trẻ thu dọn trở về. Ông chạy ra chiếc xa bán tải cũ kĩ đã trải đầy bụi bặm định lấy một số đồ dùng quan trọng thì mặt ông nghệt ra. Bởi vì trong tầm mắt của Kaular, dưới chân đồi đang là một đám quái vật có số lượng đếm không hết, nhiều đến vô cùng vô tận. Chúng như một làn sóng khổng lồ càn quét qua tất cả mọi thứ, hủy diệt toàn bôn văn minh. "Chúa ơi..." Dù đã sống với cái thảm họa diệt thế này 12 rồi, nhưng Kaular chưa từng nhìn thấy nhiều doom như thế này trước kia. Trong cơn sợ hãi, ông chỏ có thể chạy trở về nhà thờ kêu mọi người trốn xuống dưới hầm. Cầu mong cho chúng không đến đây. Không may cho bọn họ là, vẫn có một nhánh nhỏ doom tràn lan đến đây. Đem nhà thờ và kiến trúc phá nham nhở, kể cả trấn nhỏ phía dưới cũng không thoát khỏi số phận. ... Hiện tại đã là ngày thứ năm từ lúc Dương Hằng trở về, hắn vẫn nằm yên vị tại đó, không có một chút dấu hiệu thức tỉnh nào cả. Bởi vì Dương Hằng không thể làm gì, nên Selina phải thay bình truyền dịch và dinh dưỡng cho hắn hằng ngày. Dù cho phía các bác sĩ và nhà nghiên cứu đã nói rằng hắn là một trường hợp chưa từng thấy trong y học, thậm chí là trong lịch sử, không cần thiết phảu truyền dinh dưỡng cho cơ thể. Nhưng Selina không muốn liều, cô vẫn thay dinh dưỡng và chăm sóc cho hắn như thường ngày. Chỉ là, hôm nay cũng không bình tĩnh như vậy. Một cuộc điện thoại gọi đến, buộc cô phải rời đi. "Selina, doom có động tĩnh mới." "Tôi biết." Cô liếc hắn lần cuối, mặc quân ohucj vào sau đó bước ra khỏi cửa, tiến về khu căn cứ quân sự. "Chúng đã trở lại, Selina. Với số lượng cực kì nhiều." Cô nhìn vào ảnh vệ tinh, lít nha lít nhít doom hành quân giống như một bầy kiến đang đi, cộng thêm đí là số lượng doom không chiến dày đặc làm che chắn tầm nhìn nữa. Khó mà có thể xác định số lượng. "Đội máy bay trinh sát đã hoàn toàn mất liên lạc, khả năng cao đã bị triệt hạ rồi. Lần đại chiến này sẽ cực kì khó khăn, mong mọi người chuẩn bị tâm lý." "Với tốc độ này, chúng sẽ mất mười ngày liên tục để đến được đây." Chỉ huy trưởng nghiêm mặt. Tất cả những người trong phòng chiến lược đều có sắc mặt nặng nề, kể cả là người cải tạo. Đúng lúc này, một người nhân viên tinh báo chạy vào, vội vàng thông báo. "Chỉ huy trưởng, phát hiện dấu vết hoạt động của giáo phái doom. Không xác định rõ thật giả về sự xuất hiện của rất nhiều cuồng tín đồ cải tạo." "Chết tiệt, sao lại vào lúc này chứ..." Chỉ huy trưởng trầm mặc nửa giây đồng hồ, sau đó bắt đầu phân ra một phần quân lực để giải quyết giáo phái doom một cách nhanh nhất. Nhưng mà, mọi việc càng diễn ra theo chiều hướng xấu đi. Càng về sau, giáo phái doom quấy phá càng mạnh, có thể nói là bạo loạn. Mà đại quân khủng bố của doom đã ngày càng áp sát phòng tuyến số 17. Quân đội cùng cảnh sát sứt đầy mẻ trán. Selina kéo cổ áo của chủ giáo, thanh âm lạnh băng. "Rốt cuộc lũ điên rồ các ngươi định làm gì?" Chủ giáo chỉ cười cười, không nhanh không chậm nói, còn khẽ chế giễu. "Selina, đây là chiến tranh. Chúng ta là hai phe phái đối địch. Tiến đánh nhau vốn là điều hiển nhiên mà." Nó là điều hiển nhiên không sai, nhưng không sớm không muộn, lại cố tình vào lúc này mới đánh. Bọn chúng không có dự mưu từ lâu thì cô cũng không tin.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]