Charles cúi gằm mặt xuống, không ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Chỉ có tiếng nói của Toriel như lời dụ dỗ của ma quỷ quanh quẩn bên màng nhĩ. Charles di chuyển chân, nhưng không phải để dấn lên phía trước, mà là tự đạp chân để cái ghế mình lùi về sau. 
"Tôi chịu đủ rồi!!!" 
Nước mắt Charles chảy ra, tiến nói có từng con nấc nghẹn. 
"Tôi chịu đủ lũ ma quỷ các người rồi!!" 
Nếu như lời của Toriel là thật thì sao? Nếu như giết chết người ngồi đối diện thì hắn sẽ được giải thoát sao? Được sống một cuộc sống thiên đường với Toriel hay sao? 
Charles không biết. Hắn chỉ cảm thấy thế này là không đúng. 
Có khi chẳng tồn tại một thiên đường nào cả, chỉ có địa ngục càng sâu mà thôi. 
Nước mắt càng tuôn ra như suối, nhưng trong lòng Charles lại nhẹ nhàng chưa từng có. Toàn bộ những uất ức, bất lực cùng thống khổ dồn nén bấy lâu nay được giải phóng ra hết. 
Charles đã thấy quá nhiều người bị hành hạ, bị giết, bị coi là lương thực cho lũ quái vật. Hắn bây giờ cũng sắp chết, nhưng Charles nở nụ cười thanh thản đầu tiên từ lúc bị bắt đi. Ít nhất, hắn có thể lựa chọn cách mình ra đi như thế nào. 
"Tôi thà chết... cũng không biến thành như các ngươi." 
Ghế đối diện đã chạm tới vạch đỏ, tấm vải che phủ người đó bị kéo xuống. Đằng sau lớp màn che là một bé gái, Charles nhận ra người này, chính là bé gái hắn ta đã giúp đỡ. Trong tích tắc đó cũng hiểu ra dụng ý Toriel tại sao ép hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hoa-tai-vo-han-the-gioi/947467/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.