"Hả!! Lusca mất tích?!" 
Dương Hằng suýt nữa đem cốc trên tay đánh rơi. Vừa mới mấy tiếng trước thằng bé còn bảo hôm nay sẽ về muộn bởi nó sẽ cùng một đám bạn đi chơi. 
Ông Takagi vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng: 
"Không chỉ Lusca, mấy đứa nhóc đi cùng đi cũng đã mất tích." 
Khi làm việc ở vườn cà chua, Lusca đã kết thân được với một đám bạn cùng tuổi. Hôm nay cả bọn đã định đi chơi thả lỏng một hôm, không ngờ rằng toàn bộ đã mất tích. 
Dương Hằng lúc đầu cảm thấy quái quái. Lấy thể lực của những đứa trẻ tám, chín tuổi không thể đi đâu xa được, cộng thêm thời đại chiến tranh này cũng không có chỗ như công viên giải trí. Nên địa điểm chúng có thể đến rất có hạn. 
Dương Hằng lập tức đóng cửa tiệm cà phê, khoác áo gió ra ngoài báo cảnh sát. 
"Cảm ơn cậu đã báo, chúng tôi sẽ cố gắng tìm được lũ trẻ." 
Cảnh sát đã cố trấn an và cam đoan, nhưng hắn lại càng sốt sắng hơn. Hắn không muốn tiếp tục ngồi yên lo lắng xuông như vậy. Từ trong cất chứa của hệ thống lấy ra khẩu súng tê liệt nhé vào túi. 
Muốn tìm được lũ trẻ thì chỉ chạy quanh tìm loạn không khác gì mò kim đáy bể. Hắn trước tiên phải tìm nơi mà lũ trẻ đã có mặt trước khi mất tích. 
Dương Hằng biết hai nơi có khả năng nhất, đầu tiên là một cái khuôn viên, thứ hai là một căn nhà cách đây không xa. Nó vốn dĩ là một cô nhi viện được thành lập mười mấy năm trước, sau khi doom xâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hoa-tai-vo-han-the-gioi/240399/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.