Sáng sớm tinh mơ, cũng là thời điểm tiệm cà phê của Dương Hằng đông khách nhất. 
So với trong quá khứ, tiệm của hắn đã càng khang trang và khí khái hơn. Chỗ bàn ghế được mở rộng ra, lều vải cũng đã được thay thế bằng nhà ghép. Chỉ có quầy hàng là không thay đổi. 
Dương Hằng không thể không cảm thán công nghệ quả thật làm thay đổi cuộc sống. Nhà ghép là loại nhà được ghép bằng những tấm cứng tổng hợp với nhau như đồ chơi xếp hình. Nhà ghép không chắc chắn như kiến trúc bê tông cốt thép, nhưng ngược lại giá thành đủ ổn để mua. 
Quan trọng nhất là thứ này chắn được gió và tuyết, còn lều vải không được. 
Đã là cái mùa đông thứ hai của Dương Hằng ở thế giới này. Bên ngoài gió tuyết đang rít gào, bên trong nội bộ quán cà phê lại khá ấm cúng, người dù không nhiều nhưng chỗ ngồi vẫn được ngồi đầy, cùng với tiếng trò chuyện vang khắp nơi. 
Qua một năm kinh doanh, hắn cũng không chỉ kinh doanh mỗi cà phê mà còn làm thêm một số đồ uống khác nên lượng khách hàng đã được mở rộng ra. Dù quán nhỏ nhưng hiện tại đã không chỉ những người trong khu tị nạn đến mà thỉnh thoảng còn có người dân từ nội thành đến làm khách. 
Lúc này, hắn đang nói chuyện với một viên cảnh sát. Nghề nghiệp cảnh sát tại thời đại này vẫn là tồn tại. Quân đội nắm quyền to nhất, nhưng chủ yếu phụ trách về mảng doom và một số việc cực kì quan trọng. Duy trì trị an thời điểm bình thường vẫn là cảnh sát. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hoa-tai-vo-han-the-gioi/240397/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.