Tay áo thơm ngát của Tô Hoàn phảng phất, phủi bụi trên mặt y.
Y vừa giác ngộ đạo luật, chẳng những không kìm nén tâm tư mà còn cởi mở hơn, cũng không quá để tâm hành vi thân mật của Tô Hoàn.
Tiêu Phi nhẹ giọng đáp trả: "Đúng vậy, chúng ta nhảy xuống thôi."
Tiêu Phi dựa vào kinh nghiệm vừa rồi, cứ thế nhảy xuống, không hiểu sao dưới chân lại có một luồng sức mạnh nhu hòa, ngay cả một hạt bụi cũng không bay lên. Sau đó y tựa vào vách tường, Tô Hoàn liền mím môi cười, duỗi đôi chân ngọc nhỏ nhắn đạp lên vai y, nhẹ nhàng leo xuống.
Lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hoàn hiện lên một vệt ửng hồng, trông như ánh bình minh rực rỡ, viên minh châu sáng chói.
Tiêu Phi ngày đêm đi theo sư phụ tu hành, nhưng y chưa từng thể ngộ cảnh giới của mình đang tiến bộ đến đâu. Trải qua lần leo tường tại phủ đệ của Nghiêm thượng thư, y bắt đầu cảm nhận được đôi chút.
Hắc Thủy Chân Pháp tuân theo đạo tu hành ở thời thượng cổ, trọng yếu nhất là tôi luyện thể xác.
Thượng cổ chi thế, thần ma bất phân, tất cả sinh linh đều ngang tàng hống hách, hoặc là thân hình cao lớn như ngọn đồi, hoặc có ba đầu sáu tay hô mưa gọi gió, không thì mắt tựa nhật nguyệt, tay nâng bốn biển.
Kể từ khi Oa Hoàng thu thập máu của người cổ đại để chế tạo sinh linh, thế là máu của hậu nhân đã trộn lẫn với huyết mạch của thần ma thượng cổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ho/2515822/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.