Cũng như trận Lô Tịch Đấu Pháp lần này, ngoại trừ cây phất trần của lão đạo sĩ, còn lại đều là bùa khí. Nếu không thì tên hoàng bào đạo sĩ sao lại bỏ cả Tùng Văn kiếm chứ, pháp khí là tâm huyết chục năm khổ luyện, không ai nỡ vứt bỏ cả.
Còn hai món đồ của Vương Đạo Duyên, mặc dù Tô Hoàn gọi nó là pháp bảo, nhưng thực chất nó chỉ là hai pháp khí chưa tế luyện đến cảnh giới cực đại.
Tiêu Phi khá hứng thú với chín chữ Phạn được khắc trên thanh kiếm khổng lồ này. Y âm thầm ghi nhớ chúng, sau đó lắc lắc đầu rồi trả lại cho ông chủ, thẳng bước ra khỏi tiệm.
Chủ tiệm đang vui cười nức nở thì Tiêu Phi bất thình lình rời đi, muốn cản cũng cản không kịp, y vừa đi xa, ông ta liền giậm chân tức tối: “Thằng nhà quê này, sao đột nhiên thông minh hẳn lên.”
___
Tiêu Phi quay về đạo quán, thấy quán chủ cùng hai đệ tử vẫn đang ngáy ngủ.
Ba sư đồ họ ngủ tới trưa trời trưa trực là sớm rồi đấy, thông thường vào buổi chiều hoặc lúc mặt trời lặn họ mới chịu thức dậy. Sau đó lật bật ra khỏi phòng tìm thức ăn, ăn qua loa lót bụng rồi lại quay về phòng, cũng không biết họ làm gì để kiếm sống.
Thấy vậy Tiêu Phi liền mở túi Ngũ Âm, ném bao lương thực trước cửa phòng của quán chủ, rồi đi gặp sư phụ.
Lam Lê đạo nhân không hỏi y về Thuỷ Lục Đại Hội, chỉ hé mắt nhìn qua rồi tiếp tục nhập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ho/2515810/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.