Chương trước
Chương sau
Tiêu Phi nhiều lần muốn đưa Tô Hoàn những món pháp khí, mà y đoạt từ tay Diêu Khai Sơn, chỉ là mấy ngày qua gặp quá nhiều chuyện rắc rối nên y quên béng.

Tô Hoàn cũng biết, dựa vào pháp lực của mình, ở Thập Vạn Đại Sơn thì có thể tự do ra vào, nhưng ở Trường An, Trung Nguyên, phong vân hội tụ, thật không đáng một xu. Bởi đó, Tô Hoàn đã lựa vài món pháp khí mà bản thân có thể tinh luyện, tùy thân cất giữ, phòng khi cần sử dụng đến.

Tô Hoàn không có bản lĩnh giống Tiêu Phi, những gì tỷ muội họ học được, chỉ là pháp môn tự hành lĩnh ngộ, tất cả đều là cảm ngộ thiên địa, những suy nghĩ ngẫu nhiên, từng chút một thử nghiệm trên con đường tu luyện hàng trăm năm.

Dù là Hắc Thuỷ Chân Pháp của Tiêu Phi, hay chư bàn pháp thuật của Hoà Sơn Đạo, đều lớn mạnh hơn rất nhiều so với những gì Tô Hoàn học được. Đó là lý do tại sao, Vương Đạo Duyên vốn yếu hơn tỷ muội Tô gia, nhưng sau khi hắn học được vài chiêu tà môn pháp thuật của Hoà Sơn Đạo, liền có thể dễ dàng xoay chuyển Tô Hoàn trong lòng bàn tay.

Tiêu Phi quan sát tỉ mỉ, y thấy Tô Hoàn không dám chọn thêm, liền hỏi: "Tô cô nương, cô có thể luyện hóa những pháp khí này không?”

Tô Hoàn xấu hổ, lắc đầu nói: "Hoà Sơn Đạo có khẩu quyết luyện chế pháp khí, ta chỉ là tạm thử qua, ta cũng không chắc bản thân sẽ thành công.”

"Lần trước ta tìm được một bản ghi chép trong túi Ngũ Âm, mặc dù ghi lại không nhiều, nhưng hẳn là có ích." Tiêu Phi vừa nói, vừa lấy bản ghi chép của Vương Đạo Duyên ra, tặng cho Tô Hoàn.

Tiêu Phi không dám truyền lại Hắc Thuỷ Chân Pháp cho Tô Hoàn, dù sao đó cũng là pháp môn của Lam Lê đạo nhân truyền thụ, cũng không dám đụng đến Thiên Hà Cửu Chú, đối với y, pháp quyết này cũng rất trân quý. Mặc dù sư phụ không nói, nhưng y cũng biết, pháp môn không phải thứ có thể truyền đi bừa bãi.

Dù sao thì Tô Hoàn cũng vô cùng cảm kích, lần trước cô chọn Hỗn Thiên Phán vì cô cho rằng nó là một pháp khí mạnh hơn, nhưng không ngờ cô lại bỏ lỡ cuốn ghi chép của Vương Đạo Duyên.

Tô Hoàn chỉ đọc lướt qua, trong lòng tràn đầy vui sướng, thầm nói: “Đa tạ Tiêu công tử có vô thượng chân truyền, không tham cầu pháp thuật của Hoà Sơn Đạo, ta mới có cơ hội đọc được bí mật trong đó."

"Hoà Sơn Đạo rất nghênh ngang ở Thập Vạn Đại Sơn, ngoại trừ Vạn Cổ Tiên Nương và Hắc Sa Đồng Tử, không ai dám nghịch ý chúng, đủ thấy pháp lực của Hoà Sơn Đạo lợi hại đến mức nào. Tỷ muội ta cũng rất ngưỡng mộ, nhưng nếu hai ta đầu nhập vào Hoà Sơn Đạo, sẽ phải làm trâu làm bò, còn bị những trưởng lão kia lăng mạ đủ điều, cho nên ta mới không muốn bái vào môn hạ đó. Không ngờ hôm nay lại có được năm bí pháp của Hoà Sơn Đạo, còn quý giá hơn đống pháp khí đó nữa.”

Tiêu Phi đọc qua một lần đã nhớ hết nội dung, với lại y cảm thấy pháp lực của Hoà Sơn Đạo cũng không tinh diệu đến đâu, nên đã mượn hoa kính phật, tặng nó cho Tô Hoàn.

Y suy nghĩ một lúc, thầm nghĩ: "Dù Tô Hoàn học được năm bí thuật, trong một thời gian ngắn cũng khó có thể luyện chế chúng thành pháp bảo, hay là ta giúp cô ta một tay. Chín chữ Phạn không chỉ tăng ánh sáng vô hạn, mà còn tăng sự kết nối với pháp khí, nó cũng có lợi trong việc luyện chế pháp khí của Hoà Sơn Đạo.”



Nghĩ tới đây, Tiêu Phi gọi Tô Hoàn lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô.

Tô Hoàn không biết Tiêu Phi muốn làm gì, không khỏi có chút ngượng ngùng. Đột nhiên cô cảm thấy trán đang nóng lên, chín chữ Phạn từ giữa hai lông mày, như một dải băng ánh sáng, rơi xuống đan điền.

Chín chữ Phạn của Đại Nhật Quang Minh Chú vừa đáp xuống đan điền của Tô Hoàn, nó không ngừng hấp thụ bình sinh pháp lực của cô, sau đó nhả ra, khiến pháp lực tinh thuần hơn trước đó.

Tô Hoàn vui mừng kinh ngạc lẫn lộn, sau khi được chín chữ Phạn thanh tẩy, yêu khí trên người cô đã mỏng đi vài phần.

Trước đó, hai tỷ muội họ vượt ngàn dặm đến núi Nga Mi, thính kinh của Tri Quang trưởng lão, mới hữu hiệu che giấu được yêu khí trên người, chỉ lộ ra một chút ít.

Nhờ đó, Tiêu Phi mới không nhìn thấy yêu khí trên người Tô Hoàn.

Sau khi được Đại Nhật Minh Quang chú tẩy rửa, tuy rằng tu vi của Tô Hoàn không có tăng lên, nhưng lại trở nên thuần khiết hơn.

Nếu không phải là người có pháp lực cao hơn cô gấp trăm lần, thì khó có thể nhìn ra cô là người của yêu tộc.

Tiêu Phi phát hiện khí tức trong cơ thể Tô Hoàn đang thay đổi, y không biết hình dung nó thế nào, nhưng y biết đó là chuyện tốt.

Chỉ là Tiêu Phi không biết, Hắc Thuỷ Chân Pháp thâm sâu hơn rất nhiều so với Đại Nhật Quang Minh Chú, chân thủy tinh khí mà y tu luyện còn tinh khiết hơn chân khí của bùa chú đó.

Tiêu Phi dặn Tô Hoàn phải chăm chỉ luyện tập để tăng thêm sức mạnh, y cũng ngồi thiền trong phòng, tiếp tục tu luyện Hắc Thuỷ Chân Pháp.

Y không dám đến Hồ Huyền Vũ tu luyện nữa, y sợ Lam Lê đạo nhân quay về không thấy mình, lão sẽ bỏ đi mất. Con đường tu tiên rất mông lung, nếu không có người dẫn đường, Tiêu Phi không biết sẽ tiến được bao xa.



Thiên duyên cơ hảo, một khi bỏ lỡ thì vĩnh viễn không còn cơ hội, Tiêu Phi thật sự không dám phạm sai lầm.

Chỉ là Tiêu Phi chưa trải nghiệm nhiều, y ở trong phòng suy tư nửa ngày, cũng không thể bình tĩnh lại, thấy đã quá giờ trưa, trong lòng thầm nghĩ: “Không biết sư đồ đạo quán đã trở về chưa, ba sư đồ họ cũng rất cổ quái, có lẽ họ biết được điều gì đó.”

Nghĩ đến đây, y cũng không quấy rầy Tô Hoàn nữa, tự mình rời đi, giả bộ như vô tình đi ngang đạo quán.

Đi mấy vòng cũng không thấy kẻ lạ mặt, đang thất vọng thì đột nhiên có một nam tử khí vũ hiên ngang, lưng đeo song kiếm, xuất hiện trước cửa đạo quán.

Tiêu Phi tưởng mình bị hoa mắt, nhưng y đã nhìn lại vô số lần, ban đầu rõ ràng không có ai, nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện.

Chẳng rõ tên nam nhân đeo song kiếm là người đến từ phương nào, nhưng không một ai lọt qua được đôi mắt hắn.

Hắn quét ánh nhìn, lập tức nổi giận, nhìn thấy Tiêu Phi cách đó không xa, một bước như dài bằng mười trượng, chớp mắt đã đi tới trước mặt Tiêu Phi, thấp giọng quát: "Ngươi có biết những người trong đạo quán này không?”

Tiêu Phi nghe thấy liền tim đập thình thịch, nam tử này cư xử ngạo mạn, ngay cả hành tung cũng không giấu diếm cho lắm, hiển nhiên là một người rất tự tin.

Tiêu Phi sợ hắn nghi ngờ nên không chút suy nghĩ, vội trả lời: “Trong đạo quán này đúng là có vài tên đạo sĩ, nhưng họ chưa từng ra ngoài, rất ít khi giao du với người khác. Ta chỉ nghe nói chủ nhân của đạo quán này gọi là Nộ Sơn Chân Nhân, có một đồ đệ tên Thanh Hư Tử, còn người kia không biết tên Yến gì đó..”

"Nộ Sơn Chân Nhân? Ngươi ăn nói hàm hồ cái gì? Nộ Sơn Chân Nhân là thủ toạ của Côn Lôn Tàng Kinh Các, làm sao có thể quanh quẩn ở cái phế miếu này?"

Nam tử đó phất tay một cái nhẹ, đánh Tiêu Phi văng tuốt ra xa, nằm lăn lóc dưới mặt đất.

Y nghiến răng tức giận, định lấy viên kim đan ra giáng hắn một đòn để đời.

Y nghe thấy hắn ta lẩm bẩm trong miệng: "Không lẽ là biệt viện của Nộ Sơn Chân Nhân? Cùng tên nhưng khác người sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.