Chương trước
Chương sau
Uy lực của Lục Đạo Hắc Tác dần dần phát huy tác dụng, rút ra nguyệt hoa địa sát luyện thành thi khí, phập phình thu phóng khiến con cương thi này kêu lên ầm ĩ, vùng vẫy cỡ nào cũng khó mà thoát khỏi.

Tiêu Phi thấy uy lực của Lục Đạo Hắc Tác thật phi thường, y liền rút ra chín viên Thiên Tinh Kim Đan, định một lần một giết chết con hắc mao cương thi.

Tô Hoàn nói con cương thi này nhất định là pháp vật của cương đạo cao nhân luyện thành, nhưng y đã xuất thủ, không thể lo toan nhiều thứ nữa.

Ngược lại Tiêu Phi chỉ thấy đáng tiếc vì nơi này đã bị tu sĩ khác nhanh chân chiếm trước.

"Nơi này gần sông Hoài, hơi nước dồi dào, là địa điểm tuyệt vời để tu luyện Hắc Thuỷ Chân Pháp. Nếu không phải bị người khác chiếm trước, ta nhất định sẽ ở lại khổ luyện vài ba năm, luyện Hắc Thuỷ Chân Pháp tầng một đến mức độ hoàn hảo cũng tốt."

Lục Đạo Hắc Tác hấp thụ thi khí dồi dào, uy lực ngày càng mạnh hơn, siết chặt con hắc mao cương thi đến vang tiếng oăng oắc, như thể ngay cả xương cốt cũng sắp bị lặc gãy.

Tiếng gầm của hắc mao cương thi càng lúc càng nhỏ, toàn bộ sức lực của nó đều dùng để chống đối uy lực của Lục Đạo Hắc Tác, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hơi thở thoi thóp.

Ngay khi chín viên kiếm đan của Tiêu Phi rơi xuống, nó nhất định sẽ phanh con cương thi thành bảy mươi khúc, nhưng vào lúc này, trong cơ thể cương thi đột nhiên sáng lên màu bích lục của bùa chú, một hắc quan tài khác trong chính điện bỗng nổ tung, bóng xám trắng từ bên trong bay ra.

Tiêu Phi vừa gặp đã hoảng hốt, định rút Thiên Tinh Kiếm Đan ra, nhưng lại nghe thấy cái bóng xám trắng đó hét lớn: "Ta nói tên khốn nạn nào dám quấy rầy lão tử ẩn náu luyện thi. Không ngờ là tiểu bối của Hoà Sơn Đạo. Nói, sư phụ ngươi là ai? Không nhìn thấy ấn ký của lão phu ngay trước cửa miếu cổ sao?"

Tô Hoàn khẽ giật giật tay áo Tiêu Phi, không cần cô nhắc, tự Tiêu Phi có thể nghe ra cái bóng xám trắng đó vốn không có ác ý.

Y chăm chú nhìn xem, ẩn trong cái bóng xám trắng đó là một lão giả râu quai nón, có thân hình cao to, mặc đạo bào màu xám.

Lão đạo sĩ này thân cao chín thước, trên mặt lộ ra vẻ hung mãnh, rất giống một vị tuyệt thế tướng quân xông pha trận mạc, trảm tướng đoạt cờ, đạp phá thiên quân vạn mã, không có nữa điểm giống người xuất gia.



Y vội thu lại Lục Đạo Hắc Tác, cung kính hành lễ: "Gia sư Diêu Khai Sơn, kính hỏi tiền bối xưng hô thế nào?"

Tiêu Phi chỉ biết mỗi hai người trong Hoà Sơn Đạo, đương nhiên là y chọn người có vai vế cao hơn rồi, huống chi Vương Đạo Duyên chỉ là một con sói tinh của Thập Vạn Đại Sơn, hắn lại gia nhập Hoà Sơn Đạo không được bao lâu, chưa chắc có người biết đến sự tồn tại của hắn.

Xám bào đạo sĩ đeo một chiếc vòng bằng đồng trên thắt lưng, khi lão xuất hiện thì con hắc mao cương thi đó vội nằm vào chiếc quan tài đen của lão ta.

Lão đạo sĩ cười hì hì: "Thì ra là đệ tử của đệ tử của Phong Cửu. Diêu Khai Sơn tư chất không tệ, học được bảy trên mười phần pháp thuật của Hoà Sơn Đạo, nhưng tính tình thô bạo, không biết kiềm chế, gây chuyện muôn nơi, không ra Thập Vạn Đại Sơn còn đỡ, không thì sớm muộn gì cũng bị người khác giết chết. Tên khốn Khai Sơn thô tục như vậy, lại đi thu nhận một đệ tử nhã nhặn như ngươi, đúng thật lạ đời."

"Lão đạo Ma Cửu Long, ta có vài phần giao tình với tổ sư khai phái của Hoà Sơn Đạo, lần này ta vì tránh một kẻ thù lớn nên mới trốn trong cổ miếu này, không ngờ lại bị tên tiểu bối nhà ngươi quấy rầy."

Khẩu khí của lão tức giận, Tiêu Phi cảm thấy không gì, nhưng Tô Hoàn lại trút một hơi lạnh.

Hoà Sơn Đạo khai phái hơn 400 năm, tổ sư sáng lập giáo phái đã qua đời hơn 300 năm trước, Ma Cửu Long này quen biết tổ sư khai phái Hoà Sơn Đạo, ít nhất ông ta cũng được 300 mấy tuổi rồi.

Có thể sống hơn 300 năm, dù chưa luyện đến trường sinh, thì cũng là một nhân vật tài ba.

Tiêu Phi chắp tay nói: "Vãn bối chỉ muốn tìm một nơi tạm ở vài ngày, không ngờ lại đụng chạm đến Ma tiền bối."

Lão đạo sĩ Ma Cửu Long cười hì hì: "Cái miếu đổ nát này thì có gì tốt, ta thực sự không tìm được nơi nào khác nên mới dừng chân tại đây, đợi ta ở thêm vài ngày, ta sẽ nhường lại nơi này cho ngươi."

Tiêu Phi vội cảm tạ: "Sao dám làm phiền tiền bối! Không biết tiền bối kết thù với ai, vãn bối có thể giúp được gì không?"

Ma Cửu Long thở dài nói: "Vốn dĩ ta không sợ ả ta, tại lần này ta quá tham lam, muốn cướp Thuần Quân Hồ. Ai dè bảo vật không lấy được, còn bị tên Lam Lê đạo nhân đánh một chưởng Huyền Minh Thuỷ Lôi, công lực toàn thân gần như tiêu tan hết, chỉ còn dư lại ba bốn phần mà thôi. Ngay cả kim thi tám đầu dùng để hộ thân cũng bị đánh thành tro bụi, bây giờ vội luyện đỡ con cửu đầu thiết thi, tiếc là chưa đủ trình độ."



"Ngươi muốn giúp ta?" Tên lão đạo sĩ Ma Cửu Long liếc xéo Tiêu Phi một cái, lớn tiếng nói: "Việc ngươi giúp được nhất chính là cùng tiểu hài nữ này hiến ra hai nhục xác, để lão đạo sĩ mau chóng động thủ, còn kịp luyện thêm hai con thiết thi."

Nghe được lời này, Tiêu Phi cũng không dám lên tiếng giúp đỡ.

Ma Cửu Long cực kỳ hào hùng, cho dù là đạo bào cũng không che đậy được khí thế toả ra từ người lão, tuy lão ta không phải Huyền Môn chính thống, nhưng rất dễ khiến người khác nảy sinh hảo cảm.

Tiêu Phi bị ông ta dọa sợ, y không thấy khó chịu, ngược lại có chút e ngại khi bản thân che giấu thân phận.

Ma Cửu Long hỏi hai người vài câu, khi nghe tin Diêu Khai Sơn đến Trường An tham gia Thuỷ Lục Đại Hội, lão liền khinh thường nói:

“Cho dù hoàng thượng có nhường long vị, ta cũng lười ngồi lên đó, đừng nói chi là thèm thuồng phú quý của hoàng gia ban cho. Nếu một người tu hành không thể từ bỏ tất cả, vẫn còn nhớ nhung cẩm y ngọc thực, vậy thì tu đạo làm gì nữa!”

“Ngươi tuyệt đối không được học theo cái thói của sư phụ ngươi, Hoà Sơn Đạo ngoài Thất Sát Nguyên Thần thì không có pháp môn gì có thể kéo dài tuổi thọ. Chỉ cần ngươi tìm được một linh thú có tuổi thọ cực dài, ít nhiều gì cũng sống được thêm vài trăm năm, nếu có chút cơ duyên vận khí, chưa chắc không thể trường sinh."

Tiêu Phi tò mò, tùy ý hỏi: "Không biết Ma tiền bối tu luyện pháp môn gì, người đã sống được bao nhiêu năm rồi?"

Mã Cửu Long cười hì hì nói: "Tên tiểu tử mặt vàng nhà ngươi, hai mắt đảo loạn xạ, vừa nhìn đã biết ngươi là một tên tâm tư thông minh, ta cô thân một mình, không bị môn phái nào trói buộc, môn pháp tu hành có thể truyền ngươi, nhưng ta được lợi gì?"

Tiêu Phi nghe vậy, tâm trung nhất động, thiết nghĩ: “Hắc Thuỷ Chân Pháp là pháp môn trường sinh, nhưng ta chưa chắc có thể trong khoảng thời gian còn sống luyện đến cảnh giới hóa thân hắc long. Nếu có thêm vài năm nguyên thọ, nói không chừng có thể đạt được ngưỡng cửa."

Tiêu Phi lập tức khấu đầu xuống đất, chân thành nói: "Nếu tiền bối chịu truyền dạy cho ta pháp môn kéo dài tuổi thọ, muốn ta làm gì cũng được."

Ma Cửu Long vuốt chòm râu rậm, cười to nói: "Cũng không biết nguyên do gì, vừa nhìn đã thấy ngươi rất hợp tính khí ta, pháp môn này do ta vô ý tham ngộ, truyền dạy cho ngươi cũng không thành vấn đề. Ta cũng không bắt ngươi làm chuyện gì khó khăn, chỉ là ca ca tục gia của ta vốn dĩ giống ta, đều là tiền triều võ tướng, vì hành quân đánh giặc mà vô tình đi vào một thôn trại của Miêu Cương..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.