Bạch Vân Phi không hiểu sư phụ mình mang ba quyển Quy Nguyên mật tập đi về phương nào, nàng vỗ vai Lam Tiểu Điệp bàn luận :
- Điệp muội! Chúng ta cần đi tìm sư phụ! Vẫn biết với võ công của sư phụ thì chắc chắn không ai làm gì nổi. Nhưng người không mang ba quyển QuyNguyên mật tập về đây thì sợ có thể là...
Nói đến đây, Lam Tiểu Điệp như hiểu ý vội ngắt lời :
- Đại tỷ tỷ! Chớ nói nữa! Chúng ta cần phải đi tìm thân phụ kẻo trễ mất.
Vừa dứt lời hai người vội phóng mình bay thẳng ra ngoài sơn cốc.
Lúc bấy giờ trời đã tối sẫm, chỉ nghe tiếng dế nỉ non, hòa lẫn với tiếng cuốc kêu não ruột. Ba người, kẻ trước người sau, lặng lẽ phóng mìnhtrong đêm tối. Ra khỏi sơn cốc chừng vài dặm đường bỗng nghe bên méđường có tiếng thở than thê thảm.
Ba người liền dừng chân lại, lắng tai nghe ngóng một hồi lâu rồi vội vã chạy qua mé đường đó.
Đến đây ba người thấy một bóng người đang đứng dưới đáy hố. Bạch Vân Phi nhìn kỹ thì bóng người kia chính là Lam Hải Bình. Ba người vội vã chạyđến, trông thấy ông đang cầm ba cuốn Quy Nguyên mật tập, mặt mày buồnbã.
Lam Hải Bình than thở :
- Ôi! Có lẽ ta phải ân hận suốt đời vì ba cuốn kỳ thư này. Chính nó đã làm cho máu chảy thành sông, xương phơi đầy núi.
Nói đến đây ông toan ném ba quyển sách xuống dòng suối kia, mặc cho nước cuốn trôi đi mất.
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hac-than-kim/2392942/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.