Con hạc nằm nghỉ một lúc rồi chớp cánh đánh sang. Lam Hải Bình tung mình nhảy ra sau, cười khanh khách nói :
- Hay lắm! Hay lắm! Ta sống buồn bã trong rừng sâu núi thẳm mười mấy năm nay, giờ mới được gặp mi để đùa giỡn!
Dứt lời Lam Hải Bình liền chập chờn đứng lên ngồi xuống, tiếng cười sằng sặc kéo dài.
Con bạch hạc liền bay lướt qua vỗ cánh đập mạnh vào đầu Lam Hải Bình.
Lam Hải Bình hứng chí dùng ngay chiêu thuật vừa rồi, chộp được hai chânvà cái cổ lêu nghêu của nó. Ông đè nó xuống đất, vỗ nhẹ vào mình, hỏi :
- Mi chịu thua chưa?
Con bạch hạc làm sao trả lời, chỉ vỗ cánh đành đạch, Lam Hải Bình cười nói :
- À! Mi chưa chịu phục! Được ta thả ra đó! Chúng ta đánh lại!
Cứ như vậy, Lam Hải Bình vừa bắt được con hạc lại thả ra. Cử chỉ của ông chẳng khác hổ vờn mồi. Từng chuỗi cười khanh khách vang dậy cả hang đáthâm u.
Đến lần thứ năm, sau khi được Lam Hải Bình thả ra, con hạc không vùng lên đánh nữa, cứ nằm duới đất kêu oang oác.
Lam Hải Bình tưởng nó khiếp phục mình nên cất tiếng cười khoan khoái,rồi chẳng cần để ý đến con hạc nữa, quay mình bỏ đi. Ông ta tiến tới đẩy cửa thạch thất, bước vào phòng của Thiên Cơ chân nhân và Tam Âm thầnni.
Lam Hải Bình rút cuốn Quy Nguyên mật tập giả bỏ vào hộp ngọc, đặt lạitrên bàn đá, rồi thong thả trở ra đóng cửa lại, vòng qua trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hac-than-kim/2392827/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.