Tuy nơi này rừng núi bao la hiểm trở, nhưng nhờ Bạch Vân Phi đã quen địa thế, cứ theo lối tắt băng qua các đồi cao suối sâu, giở khinh công chạy mãi, chỉ hơn nửa đêm là tới chân núi Bạch Vân Hiệp.
Bấy giờ đã hết canh một, mặt trăng đã lên cao, chiếu sáng khắp các ngọnđồi. Từng cơn gió khuya lành lạnh thoảng qua, làm cho rừng cây xào xạcnhư cựa mình thức giấc.
Bạch Vân Phi đã đặt Quân Vũ nằm xuống một tảng đá, đưa tay chỉ về đồi núi phía Tây, nói :
- Chúng ta quẹo qua hướng Nam đồi đó thì tới Bạch Vân Hiệp...
Thanh Loan bước tới, ngồi xuống đưa tay rờ ngực Mã Quân Vũ, buồn bã than :
- Vũ ca ca! Vũ ca...! Sao hơi thở Vũ ca còn yếu quá! Tỷ... tỷ...
Bạch Vân Phi thở một hơi dài não nuột, nói :
- Ôi! Không biết sư phụ của ta đã về chưa?
Nói đến đây, mặt Bạch Vân Phi bỗng biến sắc, ngơ ngác nhìn tứ phía, đôi dòng lệ rưng rưng, thầm sợ hãi :
“Ta đã cố tâm về Bạch Vân Hiệp để gặp sư phụ, mà tông tích người không có ở đây...”
Chỉ thấy Bạch Vân Phi nhìn Mã Quân Vũ đến sững sờ như một pho tượng đứng giữa trời. Trán nàng ướt đẫm mồ hôi. Thanh Loan xót xa đưa tay áo laumồ hôi cho Bạch Vân Phi và nhỏ nhẹ hỏi :
- Đại tỷ! Từ đây đến Bạch Vân Hiệp còn bao xa?
Bạch Vân Phi giật mình, bâng quơ chỉ lên đồi núi nói :
- Chúng ta qua khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hac-than-kim/2392825/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.