Lâm Ngọc Bích thấy thế thất kinh, vội đưa tay sờ nhẹ lên ngực Mã Quân Vũ.
Tim chàng đập rất nhẹ, dường như đã ngừng hẳn vậy. Nàng lo sợ đến nỗi nước mắt tuôn trào.
Tô Hùng cười hì hì nói :
- Ngươi khóc làm gì? Dù ngươi có đổ hết nước mắt, Mã huynh cũng không sống lại được mà.
Lâm Ngọc Bích quá đau khổ, không để ý đến Tô Hùng. Nàng ngồi bên Quân Vũ khóc sướt mướt.
Tô Hùng đã biết Mã Quân Vũ không thể nào sống được, nên chẳng cần ngăncản Ngọc Bích nữa. Hắn im lặng ngồi nhìn nàng khóc như mưa.
Đột nhiên Tô Hùng than lên một tiếng :
- Ôi! Nếu như Thanh Loan hay được tin này, chắc nàng khóc đến chết mất.
Nói xong, hắn cất tiếng cười to như thỏa mãn một điều gì vậy.
Lâm Ngọc Bích ngưng khóc, tức giận nói :
- Ngươi đừng hòng mơ tưởng đến Lý sư muội của ta. Hừ! Nếu quả thật Mã đệ chết đi, thì Lý sư muội của ta đâu có vui được.
Tô Hùng trợn ngược đôi mắt, cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nói :
- Mã huynh không chết thật chẳng lẽ chết giả sao? Người đã tắt hơi rồi,ngươi còn khóc làm gì? Nếu ngươi chưa muốn rời cái thây ma ấy thì ta đitrước vậy!
Nói xong, hắn đứng dậy bỏ đi.
Ngày thường Lâm Ngọc Bích gây lộn với Tô Hùng mãi. Nhưng bây giờ nàngthấy hắn có vẻ tức giận thật, nên nàng nén căm phẫn, đưa tay nắm lấy áoTô Hùng kéo lại, hỏi :
- Ngươi định đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hac-than-kim/2392803/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.