Bạch Vân Phi nghe Lý Thanh Loan nói với giọng đầy thương cảm như vậy,liền nghĩ rằng nếu ta không cho nàng hay cách chữa thương, ắt lòng vịtha của nàng phải mang mãi nỗi ân hận.
Nghĩ như vậy nên Bạch Vân Phi thở nhẹ, nói :
- Thôi được, tỷ sẽ chỉ cách chữa thương đó cho muội.
Lý Thanh Loan nghe nói như vậy trong lòng rất sung sướng, liền cười nói :
- Tỷ tỷ tốt quá...
Nói như thế không biết phải tiếp tục như thế nào, nên im lặng luôn. Cảthân hình bé nhỏ của nàng dần dần dựa sát vào lòng Vân Phi.
Vân Phi khẽ nói :
- Loan muội ơi! Cái thiên tính lương thiện vị tha của muội tuy thật đáng mến, nhưng chỉ ngại muội không biết phân biệt kẻ hiền lành, người xấuxa. Tỷ rất lo ngại cho muội.
Ngẫm nghĩ một lúc rồi Vân Phi nói tiếp :
- Nếu sau này muội có luyện được một tài năng xuất thần nhập hóa, chỉ sợ muội cũng không tránh khỏi bao nhiêu sóng gió trên giang hồ.
Lý Thanh Loan chợt nhớ đến sư ca của mình là Mã Quân Vũ nên cười e thẹn nói :
- Vũ ca là người rất mực thông minh, sau này muội sẽ chẳng bao giờ rời xa huynh ấy, thì không sợ người ta hại muội nữa.
Bạch Vân Phi cười khẽ, nói :
- Sư huynh của ngươi cũng như ngươi thôi. Chàng cũng không phân biệt được tốt xấu.
Lý Thanh Loan đáp :
- Vậy thì sau này muội còn phải cố gắng giúp Vũ ca thêm nữa. Nếu nhưhuynh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hac-than-kim/2392781/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.