Lão hòa thượng đó lại thầm nghĩ :
- “Những việc trên thế gian này, đáng lẽ không còn quan hệ gì đến mình.Không ngờ vì Thanh Loan mà mình phải lâm vào việc nan giải. Hiện giờ,trước mắt biết bao nhiêu điều tai hại đến mình. Nhưng không biết kết quả về sau sẽ ra sao. Thật không thể nào lường trước được! Nhìn phớt quanhư đơn giản, nhưng nghĩ thật đau lòng!”
Ngô Không đai sư suy nghĩ mãi. Bất giác lão nhìn sững rừng mai đang rung rinh trước gió mà quên hết cả.
* * * * *
Về phần Huyền Thanh đạo trưởng và Ngọc Tiêu Tiên Tử, hai người đã dùngkhinh công để phi thân lên ải. Nhưng rốt cuộc hai người cũng leo lên tới đồi một lúc, không ai hơn ai bước nào.
Ngọc Tiêu Tiên Tử ngừng bước lại, tay cầm ống ngọc tiêu, chỉ về phía đồi núi, cười ranh mãnh nói :
- Ở giữa eo núi kia, có tảng đá tuyết lộ ra, còn ở dưới có một hố sâungàn trượng, nếu rơi xuống đó sẽ nát thây. Vậy chúng ta leo lên tảng đáấy, đánh nhau cho biết tài cao thấp.
Huyền Thanh đạo trưởng cười nói :
- À! Cô nương thật có sáng kiến, nhưng nơi đấu đó không có gì nguy hiểm cả.
Ngọc Tiêu Tiên Tử đột biến sắc, tức giận nói :
- Ngươi nhìn kỹ thử xem từ đây đến đó bao xa?
Huyền Thanh đạo trưởng cười nhạt, nói :
- Chừng hai chục dặm là cùng.
Ngọc Tiêu Tiên Tử nói :
- Vậy đoạn đường từ đây đến đó không thể đi tự do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hac-than-kim/2392775/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.