Nhắc lại, hai người hòa thượng áo vàng tuy bi thương nặng nhưng cũngráng chịu, dẫn dắt Thông Linh đạo trưởng và đồng bọn đi về hướng Bắc.
Sau khi vượt qua hơn bảy tám đồi núi thì mặt trời đã ngã hướng Tây, hoàng hôn bắt đầu bao trùm cả cảnh vật.
Ngọc Chánh Tử bực bội, không còn kiên nhẫn được nữa hỏi lớn :
- Đại Giác tự ở tại đâu? Cách đây còn bao xa nữa?
Người hòa thượng phía trước lạnh lẽo cười khẽ một tiếng rồi đưa tay chỉ vào một đồi núi ở phía Tây bắc, đáp :
- Thì tại trên đỉnh núi đó.
Ngọc Chánh Tử đưa mắt nhìn xa, thấy đỉnh núi ấy cao chọc trời, ánh hoàng hôn chiếu qua những làn mây trắng lờ đờ trôi trên sườn núi lẫn với ánhsương mù tạo thành nhiều màu lẫn lộn.
Lý Thanh Loan nhìn đỉnh núi cao ngất, thế núi hiểm trở, bất giác thở dài, than :
- Vũ ca! Nơi một đỉnh núi chót vót như vậy mà dựng một ngôi chùa thì thật không phải dễ, huynh nhỉ?
Quân Vũ mỉm cười nói :
- Có cây lớn, có đá sẵn thì xây cất một ngôi chùa có gì là khó.
Thanh Loan nhoẻn một nụ cười duyên dáng, nhảy đến bên Mã Quân Vũ nói nhỏ :
- Huynh thật thông minh, chuyện gì huynh cũng biết cả!
Lời khen ngớ ngẩn của Thanh Loan trước mặt hai vị sư thúc làm cho QuânVũ thẹn đỏ mặt. Chàng muốn đáp lời thì Lý Thanh Loan nói tiếp :
- Vũ ca! Đại tỷ thật đẹp tuyệt! Tánh tình tỷ ấy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hac-than-kim/2392756/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.