Huyền Thanh đạo nhân nói :
- Trần lão huynh mất “Quy Nguyên mật tập” cũng là việc tốt. Cuốn sách đó tuy là “Thoáng thế kỳ bảo” song nó cũng là một “Thảm họa nhân quần”.Phái Côn Luân chúng tôi chỉ mới giữ được nó có một ngày mà đã thiệt mộtmạng người. Nếu Trần lão huynh cố gắng chữa thương cho sư muội tôi sốngthêm mười năm nữa, thì thời gian mười năm cũng chỉ như ngựa qua cửa sổ,có được bao nhiêu! Mà nay sư muội tôi phải hoàn toàn mất hết võ côngnữa.
Nói đến đây, mặt Huyền Thanh như bao phủ một vừng mây đen. Ông ta buông tiếng thở dài thườn thượt.
Trần Hổ lòng cũng cảm động, cúi đầu không nói lời nào. Qua một lúc lão ngoảnh mặt lên đáp :
- Đạo trưởng! Nếu đạo trưởng có muốn trả thù cho sư muội thì chờ tôichữa thương cho sư muội xong, tôi sẽ cùng với đạo trưởng đánh một trậnsanh tử là xong.
Huyền Thanh đạo nhân buồn bã nói :
- Việc này không thể quyết định ngay bây giờ được. Vả lại tôi cũng không phải là người Chưởng môn phái Côn Luân, nên việc ấy không thể do tôiquyết đoán.
Dứt lời Huyền Thanh lại nhìn Trần Hổ ái ngại hỏi :
- Vết thương của lão hữu như thế nào, có cần tôi chữa hộ chăng?
Trần Hổ mỉm cười nói :
- Nếu Điểm Thương song nhạn có đánh gãy xương vai tôi, thì ít ra tôicũng còn một cánh tay, có thể nhận lấy sự báo thù của đạo trưởng đượcmà!
Vừa nói, Trần Hổ vừa đưa tay lên điều khí hành công. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-hac-than-kim/2392726/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.