Trong lúc ăn cơm tối, Huệ Lan bưng trà lên cho Từ phụ, đấm lưng cho phụ thân. 
- Phụ thân, ta có một vấn đề. 
Đột nhiên Từ Huyền nói. 
- Nói đi. 
Từ phụ đạm nhiên nói. 
- Hài nhi muốn biết, Luyện Thể kỳ… có đệ thập trọng hay không? 
Từ Huyền cẩn thận nói. 
- Luyện thể thập trọng, quyết không buông tha. 
Thanh âm của thiếu niên kiếp trước cực kỳ khắc sâu trong lòng Từ Huyền, không thể xóa nhòa. 
Sở dĩ hỏi phụ thân vấn đề này bởi vì trước đây phụ thân là người nổi bật trong thôn, thành tựu thậm chí còn vượt qua Từ Đại Hổ, chỉ là bởi vì một lần ngoài ý muốn mà trở thành tàn phế, cuối cùng lưu lạc đến nông nỗi này. 
Về tầm mắt, Từ Huyền tin tưởng phụ thân tuyệt đối vượt lên trên đám luyện thể phàm sĩ trong thôn. 
- Luyện thể thập trọng? 
Từ phụ nhướng mắt lên, thần quang trong mặt chợt lạnh lùng, khí thế bức người nói: 
- Ngươi nghe ai nói vậy? 
Cách cách! 
Chén trà trong tay Từ phụ rơi xuống đất, nhất thời hóa thành một mảnh nát bấy, nước trà văng khắp nơi. 
Đột nhiên trong gian phòng dâng lên một bầu không khí áp lực, một cỗ lửa giận vô danh hiện lên trên mặt Từ phụ. 
Từ Huyền không dám nhìn thẳng vào mắt phụ thân, hắn ý thức được vấn đề của chính mình có chút ngu xuẩn. 
- Luyện khí chỉ có cửu trọng, loại vấn đề này ngay cả Huệ Lan cũng biết, ngươi đi học bao nhiêu lâu trên trường mà còn hỏi như vậy sao? Nếu lần sau còn dám đề xuất vấn đề ngu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ha-phong-bao/190102/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.