Vân sư huynh chỉ nhìn nàng một cái, thần sắc vô cùng đạm nhiên, có lẽ với tu vi cùng định lực của hắn không dễ dàng bị những nữ tử thế tục hấp dẫn.
Mà Vạn Phúc Sơn kia chợt sáng ngời đôi mắt lên, thoáng cái lộ vẻ mê luyến. Sau đó tròng mắt xoay tròn, vẻ mặt tươi cười tiến lên chào hỏi.
Dương Tiểu Thiến hơi kính nể đáp lại, trong lòng thấp thỏm, đối với người trong tiên môn, tất cả cảm giác cao ngạo và ưu việt của nàng đều biến mất không còn chút gì.
Sau một thời gian qua, đủ các loại ngươi tới Vọng tiên thai. Mãi cho đến buổi trưa, có khoảng ba bốn mươi gã thiếu niên đã hội tụ trên Vọng tiên thai.
- Đã đến giờ rồi.
Vân sư huynh kia nhanh chóng hạ xuống mặt đất, thanh âm trong trẻo hữu lực vang khắp bốn phương. Từ Huyền đoán thầm lấy pháp lực của hắn cũng không thể chống đỡ thời gian dài phiêu phù giữa không trung như vậy.
Hô…
Tiếng nói vừa dứt, dãy núi phía trước mơ hồ có thể thấy được một gã tiên sĩ cầm trận kỳ vẫy lên, sau một thoáng, mây mù cuồn cuồn phía chân trời, cuồng phong gào rít giận dữ chấn mọi người trong trường đều bị hoảng loạn tâm ý, tay áo tóc tai bay loạn lên.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ Tinh Vũ sơn lại lần nữa bị mây mù dày đặc bao phủ, phàm sĩ ngoại giới mơ tưởng tới gần sơn môn.
- Lẽ nào chúng ta đã được tiên môn thu nhận?
Từ Tiểu Hổ vui mừng, lần này hắn có thể đi tới Vọng tiên thai, ít nhiều cũng do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ha-phong-bao/1433195/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.