Tiêu Dật đang khổ sở suy nghĩ đại kế kiếm tiền, bàn điều khiển trận pháp xẹt qua một trận ba động màu lam, hiển thị có người chạm vào trận pháp bên ngoài. Người tới là ai? Tiêu Dật nhíu mày, nếu là Từ Sắt Nguyên, theo như cá tính của hắn, sớm đã kêu ầm ĩ lên, nhưng hiện tại an tĩnh như thế, chẳng lẽ là Lâm Thính Hải tự mình tìm tới? 
Tiêu Dật nghĩ tới đây, đang định bấm lỗ nhỏ trên bàn điều khiển, đột nhiên nghĩ tới hiện tại y cũng tính là nội thể có tiên khí, vừa hay nhân lúc này thực nghiệm một phen hiệu quả không dùng bàn điều khiển trực tiếp thao túng trận pháp. Suy nghĩ vừa nảy ra, y cẩn thận tập trung tiên khí ít ỏi trong người, nỗ lực hội tụ nó ở đầu ngón tay, điểm vào hư không. Chỉ thấy một đạo sáng lục vụt qua, bóng dáng thu nhỏ của Lâm Thính Hải xuất hiện trước mặt. Thực nghiệm thành công, khóe miệng Tiêu Dật bất giác cong lên, chẳng qua đây đã là cực hạn của y. Tiêu Dật không tiếp tục miễn cưỡng, mà chọt lên lỗ nhỏ ở góc trái bàn điều khiển, một tia sáng lục từ cửa trải ra, một lúc sao, Lâm Thính Hải vẻ mặt sợ sệt xuất hiện trước cửa. 
“Tiêu huynh.” 
Tiêu Dật vừa mới thực nghiệm thành công trên người Lâm Thính Hải, lúc này tâm tình đang tốt, mặt mỉm cười đón hắn vào. 
“Lâm huynh tới lấy tạp chí sao?” 
Lâm Thính Hải nhanh chóng gật đầu, tiếp theo lại nhớ tới cái gì, lại tiếp tục lắc đầu. 
Tiêu Dật nhìn không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-gioi-tau-tu-pham/1980534/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.