Sau khi cùng chung mối thù khinh bỉ phú nhị đại Từ Sắt Nguyên xong, Lâm Thính Hải kéo Tiêu Dật lên thất ngọc linh lung xa. 
Cũng là sau khi lên xe, Tiêu Dật mới hiểu câu có phúc vừa rồi Lâm Thính Hải nói là ý gì. Thì ra chiếc xe nhìn từ bên ngoài thấy không lớn, nhưng sau khi vào lại phát hiện có động tiên riêng. Cả không gian đại khái lớn gấp mười lần bên ngoài, ba người không cần nói là ngồi, dù có nằm xuống lăn lộn cũng được. 
Tiêu Dật nhìn xung quanh, mở miệng nói: “Tiên thuật không gian?” 
Từ Sắt Nguyên gật đầu, tùy ý dựa vào thảm ở góc xem. Chiếc xe này từ bên ngoài nhìn đã vô cùng xa xỉ, sau khi vào trong bố trí trong khoang xe càng tinh tế dị thường, tùy tiện một vật cũng có thể nói là dùng tinh ngọc chất thành. Trong khoang xe trải lụa mềm và rèm cửa sổ đều là lụa dệt đặc biệt đặc sản Phù Hà châu của tiên giới do một loại linh tằm năm màu nhả ra, sờ lên cảm thấy rất mềm mại trơn láng, bóng mượt vô cùng. Loại hàng dệt dùng tơ linh tằm năm màu dệt thành, trong tiên giới một cuộn đã phải tốn trên trăm thượng phẩm tinh ngọc, dựa vào bố trí trong khoang xe, nói ít cũng cần mấy chục cuộn. Càng không cần nói tới bàn nhỏ màu đen nhìn không bắt mắt trong khoang xe, Lâm Thính Hải lặng lẽ nói cho Tiêu Dật biết, đừng thấy cái bàn đó bình thường, nó là dùng từ càn thạch trên vạn năm vô cùng quý hiếm điêu khắc thành, lần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-gioi-tau-tu-pham/1980529/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.