Tiêu Dật trở về thú nhân thế giới không biết, khi y và Lạc Phi ra khỏi cửa, trên cửa an toàn chợt hiện lên một tia sáng, lão Vương ở trong cửa tiệm của mình lập tức bị kinh động, lập tức chạy qua. Đáng tiếc ông chậm một bước, Tiêu Dật và Lạc Phi sớm đã rời khỏi tiểu khu.
Lão Vương cảm ứng được trong phòng không người, bất giác đau đầu, không lâu trước đó ông vừa mới huênh hoang trước mặt đồ đệ, chỉ cần Tiêu Dật xuất hiện, ông liền có thể dẫn Tiêu Dật tới trước mặt đồ đệ. Nhưng hiện tại Tiêu Dật lại biến mất lần nữa, ông nên làm sao đây? Có cần giả bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra? Lão Vương chống cằm chìm vào suy tư.
Khi lão Vương đang nghĩ làm sao che giấu Bạch Kỳ, Tiêu Dật đang hoang mang nhìn Sở Mặc, nhất thời không kịp phản ứng. Y làm sao cũng không ngờ được, Sở Mặc sẽ là người trở về trước nhất, tới mức sau khi y nghe thấy Sở Mặc gọi tên y, có một thoáng ngây người. Lẽ nào không phải là Lộ gấp nhất sao? Hay là Sở Mặc ở gần nhất, cho nên chạy về nhanh nhất?
Tư duy của Tiêu Dật tán đi, đợi khi y cuối cùng hồi thần lại, Sở Mặc đã bước nhanh tới trước mặt y, đánh giá trên xuống, “Cậu không sao chứ?” Lo lắng trong lời nói là vô cùng chân thành, không hề giả tạo.
Tiêu Dật khẽ động lòng, không tự nhiên lắc đầu, không hiểu sao lại chột dạ. Nghĩ tới tiếng bước chân gấp rút nghe thấy trước đó, Sở Mặc rõ ràng là vừa nhận được tin tức đã vội vàng trở về, rõ ràng cũng hết sức lo lắng vì y mất tích, nhưng y lại không có bao nhiêu thành tâm vớ Sở Mặc. Y rõ ràng biết Sở Mặc một lòng muốn về tiên giới, mà hiện tại y cũng đã có năng lực mang Sở Mặc trở về, lại cái gì cũng không chịu nói, chuẩn bị che giấu Sở Mặc, nghĩ tới đây, Tiêu Dật có chút không dám nhìn thẳng Sở Mặc.
Nếu Sở Mặc vẫn như trước kia, đối với y hô tới hô lui, lãnh khốc vô tình, y cũng sẽ không có áp lực tâm lý lớn như thế, nhưng thời gian này Sở Mặc đối xử với y quả thật không tồi, mấy lần gặp ải sinh tử đều không bỏ y lại, càng không sợ phiền phức chủ động xuất thủ giải vây cho y, hiện tại lại chân tâm lo lắng cho y, so với hành động của y, y có phải là quá thiếu lòng thành không?
Tiêu Dật xoắn xuýt, y thầm nghĩ không thèm bận tâm gì nữa nói rõ ra hết, dù sao trước đó y để lộ dấu vết cũng nhiều, Sở Mặc khẳng định có thể đoán được một vài điều nhất định. Nhưng chợt nghĩ lại, đoán thì đoán, chứng cứ là chứng cứ, y không thể ngu tới mức giao chứng cớ cho Sở Mặc, đợi ngày nào đó Sở Mặc trở mặt đột nhiên muốn tính nợ, y thật sự là chịu đủ thiệt.
Sở Mặc không biết Tiêu Dật đang đắn đo, thấy y không chút tổn thương ngồi đó, cuối cùng cũng yên tâm được. Trước đó vì hắn sai lầm liên lụy kéo Tiêu Dật vào Vô Vọng chi hải, sau đó cũng là hắn đã hứa sẽ bảo vệ Tiêu Dật, nhưng Tiêu Dật xém chút nữa bị Cổ Mục tổn hại dưới mắt hắn, nếu không phải Tiêu Dật may mắn trốn được, hiện tại không biết đã ra sao.
Nghĩ thế, Sở Mặc càng thêm tự trách, giọng điệu cũng dịu đi, “Trước đó có chuyện gì?”
Trước khi trở về đây, Tiêu Dật và Lạc Phi đã thống nhất khẩu cung, hai người đồng thời đẩy nguyên nhân mất tích một thời gian lên người Vượng Tài, là Vượng Tài vào thời khắc mấu chốt đã nuốt hai người, sau đó cũng tự trốn luôn, nhưng sau chuyện lại quên thả hai người ra.
Lúc này nghe Sở Mặc hỏi như thế, Tiêu Dật lập tức nháy mắt với Lạc Phi, để hắn trả lời, y còn đang phải an ủi Vượng Tài chịu ủy khuất. Nhưng Lạc Phi giống như không nhìn thấy, vẫn cười híp mắt nhìn Sở Mặc và Tiêu Dật quan tâm lẫn nhau, trong mắt lấp lánh tia bát quát. Tiêu Dật bất đắc dĩ, chỉ đành một bên an ủi Vượng Tài, một bên kể lại một lượt câu chuyện đã soạn.
Sở Mặc không nghi ngờ gì với lời Tiêu Dật, hắn và Lộ cũng đoán hai người trốn bên trong Vượng Tài, chỉ là bọn họ vẫn không hề phát hiện tung tích Vượng Tài, vì vậy mới bắt đầu lo lắng. Bất kể thế nào, đều là Vượng Tài cứu hai người, Sở Mặc nghĩ tới sở thích đặc biệt của Vượng Tài, tiện tay lục tìm, móc ra một khối ngọc thạch to bằng lòng bàn tay màu mực giao qua, xem như là phần thưởng cho hành động của Vượng Tài.
Miếng ngọc thạch màu mực này, chính là càn khôn thạch mà Tiêu Dật từng nhìn thấy bên trong thất ngọc linh lung xa của Từ Sắt Nguyên, theo tính toán của Tiêu Dật, một khối nhỏ như thế tính ra cũng đáng giá mấy trăm thượng phẩm tinh ngọc. Y không khỏi nhíu mày, cảm thấy khối càn khôn thạch này giá trị quá lớn, lại không thích hợp cho Vượng Tài thu. Hơn nữa, Vượng Tài cứu y, Sở Mặc ra tay tỏ ý cảm tạ, luôn cảm thấy quái quái sao đó. Tiêu Dật đang định mở miệng uyển chuyển cự tuyệt, Vượng Tài đã vù một cái bay tới trước mặt Sở Mặc, tức khắc nuốt ngay càn khôn thạch trong lòng bàn tay Sở Mặc.
Không biết tại sao, khi Vượng Tài nhìn thấy khối ngọc thạch màu mực này ẩn ẩn cảm thấy vô cùng quen thuộc, tựa hồ trên ngọc thạch có khí tức giống nó. Tuy không phải là tinh ngọc sáng lóng lánh mà nó thích nhất, nhưng sự yêu thích của nó một chút cũng không ít, ngược lại có cảm giác cao hứng không thể diễn tả.
Vượng Tài tốc độ quá nhanh, Tiêu Dật cản không kịp, chỉ đành lúng túng nhìn Sở Mặc. Đúng lúc này, Lạc Phi ở một bên đột nhiên nhẹ ho một tiếng, “Di, thì ra tiểu Dật cậu thích carlo tinh thạch, chỗ tôi có rất nhiều, trở về tôi chọn vài cái bày biện không tồi tặng cho cậu.”
Chuyện Vượng Tài có linh trí, Lạc Phi và Lộ không rõ, bao gồm cả những thú nhân có biết về Vượng Tài, đều chỉ cho rằng bên trong Vượng Tài có thiết lập một trình tự nhất định. Vừa rồi chuyện Vượng Tài thu carlo tinh thạch, Lạc Phi cũng cho rằng là mệnh lệnh của Tiêu Dật, tự nhiên cũng sẽ cho rằng là Tiêu Dật thích.
Khi hắn vừa nói ra, Tiêu Dật vẻ mặt hoang mang, “Carlo tinh thạch?”
Lạc Phi nói xong mới nhớ ra Tiêu Dật không phải là người cùng thế giới với hắn, chưa chắc biết carlo tinh thạch là gì, hắn đang định giải thích, đột nhiên ý thức được Sở Mặc còn đây, lập tức mãnh liệt chớp mắt với Tiêu Dật, ý là bảo Tiêu Dật chú ý một chút, đừng để bại lộ thân phận trước mặt Sở Mặc. Lạc Phi hoàn toàn là xuất phát từ ý tốt, nhưng rơi vào mắt Tiêu Dật chỉ khiến y cảm thấy 囧 囧 toàn tập, y thật sự muốn chui vào não Lạc Phi xem thử, Lạc Phi rốt cuộc đang tự biên cái gì.
Bầu không khí lập tức trở nên cổ quái, Sở Mặc ngẫm nghĩ gì đó nhìn Tiêu Dật một cái, tiếp lời y lặp lại một lần, “Carlo tinh thạch là gì?”
“A?” Lạc Phi nghi hoặc nhìn Tiêu Dật rồi lại nhìn Sở Mặc, chẳng qua nghĩ tới việc Lộ từng đề cập qua thân phận cổ thú nhân của Sở Mặc, Sở Mặc không biết carlo tinh thạch tựa hồ cũng dễ hiểu. Nghĩ thế Lạc Phi liền yên tâm, hắn từng đáp ứng Tiêu Dật giúp y giữ bí mật thân phận, không muốn vì sai lầm của mình là hại Tiêu Dật không thể không bại lộ chuyện á thú.
Carlo tinh thạch ở thú nhân thế giới không phải là vật đáng giá gì, trước phải nhắc tới, thú nhân thế giới đâu đâu cũng là đồng hoang, dưới đồng hoang nhiều nhất chính là các loại khoáng thạch đáng giá hoặc không đáng giá, mà carlo tinh thạch chính là một trong những loại khoáng thạch không đáng giá. Trừ màu sắc thấu suốt đẹp mắt ra, thú nhân không phát hiện carlo tinh thạch có tác dụng gì khác, vì thế một lượng lớn carlo tinh thạch nằm ở ngoài đồng hoang, không có ai nguyện ý khai thác, chỉ có lượng ít carlo tinh thạch được khai thác, điêu khắc thành các loại đồ mỹ nghệ, dùng để bài trí này nọ.
Lạc Phi thấy hai người đều rất hứng thú, lập tức kéo mặt dây chuyền bên trong cổ áo ra, chính là dùng carlo tinh thạch điêu khắc thành, hai người nhìn rõ ràng, carlo tinh thạch trong miệng Lạc Phi chính là càn khôn thạch của tiên giới. Nghe Lạc Phi nói mà chẳng bận tâm, Tiêu Dật và Sở Mặc đều chỉ có một cảm giác, phí phạm của trời.
Càn khôn thạch = carlo tinh thạch.
Tiêu Dật vừa nghĩ tới cái bàn trà đáng giá ba vạn thượng phẩm tinh ngọc trong tay Từ Sắt Nguyên, nhất thời bắt đầu kỳ vọng đối với mấy khối càn khôn thạch bày trí mà Lạc Phi trước đó đã nói sẽ tặng y, hận không thể lập tức thu được. Ngay cả Sở Mặc luôn nhàn định nghe xong lời Lạc Phi, thú nhân thế giới đâu đâu cũng là càn khôn thạch, cũng không khỏi trở nên nóng mắt. Phải biết càn khôn thạch nếu dùng để luyện khí thì có thể thăng tiến tiên khí, là vật luyện khí trung hòa cực kỳ hiếm có, tại tiên giới không những ít ỏi mà còn quý hiếm. Sở Mặc sỡ dĩ có thể hào phóng tặng cho Vượng Tài một khối càn khôn thạch như thế, cũng là vì hắn có một mỏ càn khôn thạch tại tiên giới Phó Diệp châu, mà hắn tặng cho Vượng Tài chính là khoáng sản tự mình khai thác được.
Hai người cùng dùng ánh mắt nóng bức nhìn Lạc Phi, Lạc Phi nghi hoặc, không hiểu sự nhiệt tình của hai người tới từ đâu.
Lúc này, lại một trận tiếng bước chân gấp rút vang lên bên ngoài, “Lạc Phi!” Lộ cuối cùng cũng chạy tới.
“Lộ!”
Lạc Phi đứng bật dậy, vui sướng nhìn cửa. Giây tiếp theo, một bóng đen vụt qua, Lộ đã ôm chặt Lạc Phi trong lòng, thần tình trân trọng, liên tục nhẹ hôn.
Tiêu Dật chớp chớp mắt, vẻ mặt lúng túng vô cùng, một giây trước trong đầu y vẫn tràn đầy đại kế bán càn khôn thạch kiếm tiền, giây tiếp theo cảnh tượng chuyển biến, lập tức biến thành thứ trẻ nhỏ không nên xem. Lại thấy thần sắc Sở Mặc cũng có chút không tự nhiên, hai người nhìn nhau một cái, vô cùng ăn ý đứng dậy, để phòng lại cho Lộ và Lạc Phi.
Có lẽ vì buổi trưa từng xảy ra hỗn loạn, cảnh giác tại trụ sở cũng tăng cao hơn nhiều. Tiêu Dật vốn muốn tùy tiện ra ngoài đi dạo, nhưng thấy đâu đâu cũng là thú nhân, nên vẫn là từ bỏ ý định này. May mà mấy ngày nay Sở Mặc tuy vẫn ở cùng y, nên phòng Lộ an bài cho Sở Mặc không được dùng tới, hai người chỉ đành quành về, vào căn phòng của Sở Mặc sát đó.
Không biết có phải do chịu ảnh hưởng của sự lúng túng vừa rồi không, khi có thú nhân khác không cảm thấy, hiện tại hai người ở riêng một mình, Tiêu Dật luôn cảm thấy vô cùng khó ở. Nghĩ có lẽ nói chuyện sẽ hết, Tiêu Dật bắt đầu vắt óc tìm vấn đề, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được cái gì để nói.
Sở Mặc chú ý thấy y không được tự nhiên. Chủ động mở miệng, “Mấy ngày nay cậu chú ý an toàn một chút, Lộ và thú nhân đội tiền trạm đã triệt để trở mặt, hiện tại đang đợi thái độ của khu trung ương.”
“A?” Tiêu Dật ngạc nhiên, rất nhanh phản ứng lại, “Lộ dự định cự tuyệt hợp tác với khu trung ương?”
Sở Mặc gật đầu, “Xem ra Lộ là định vậy, nhưng vẫn chưa có xác định cuối cùng.”
Tiêu Dật không hề biết, trong thời gian y và Lạc Phi mất tích, Lộ và Sở Mặc dẫn thú nhân trong trụ sở trực tiếp đánh vào trụ sở của đội tiền trạm khu trung ương, còn về Cổ Mục thì bị Sở Mặc đánh bán sống bán chết, lần này cho dù có dịch dinh dưỡng tính ra hắn ít nhất cũng phải nằm nửa năm, mới có thể dưỡng khỏi.
Trên thực tế, so với Lộ phát cuồng không còn lý trí, tức giận của Sở Mặc càng khiến người sợ hãi hơn. Khi hắn phát hiện Tiêu Dật mất tích, mà Cổ Mục không nên xuất hiện lại xuất hiện trong phòng Lộ, hắn căn bản không thể khống chế sự tức giận của mình, nếu không phải có Hoẳng Ảnh cản hắn lại, Cổ Mục không chỉ đơn giản bị nằm nữa năm.
Từ Vô Vọng chi hải tới đây, Sở Mặc đối với Tiêu Dật vẫn mang lòng hổ thẹn, nếu không phải do sai lầm của kim ngư vệ, Tiêu Dật cũng sẽ không bị liên lụy kéo vào Vô Vọng chi hải, xém chút táng mạng. Cho dù y may mắn sống sót, cũng mất đi tiên khí trong người, biến thành không còn năng lực tự bảo vệ. Sở Mặc quy tất cả trách nhiệm lên người mình, hứa sẽ bảo vệ an toàn cho Tiêu Dật, nhưng chỉ một lúc lơ là, Tiêu Dật lại lần nữa xém chút bị tổn hại, hành động của Cổ Mục bỉ ổi không cần phải nói, nhưng hắn lơ là sơ ý mới là nguyên nhân lớn nhất.
Dưới đủ điều tự trách, Sở Mặc bận tâm cho Tiêu Dật cũng là thuận lý thành chương.
Đương nhiên, những tâm lý này Sở Mặc sẽ không nói với Tiêu Dật, Tiêu Dật cũng hoàn toàn không biết, mà lúc này y đang nghĩ lại câu nói vừa rồi của Sở Mặc, có chút lo lắng sự đối kháng của Lộ đối với khu trung ương. Dù sao khu trung ương vốn có thực lực mạnh hơn khu D, hiện tại lại có chi viện của ma pháp thế giới, chỉ dựa vào thực lực của khu D khẳng định không đủ đối kháng.
Tiêu Dật nghĩ tới đây, đột nhiên trong lòng khẽ động, y chưa từng thấy qua vũ khí của ma pháp thế giới, không biết lợi hại cỡ nào, nhưng tiên khí của tiên giới y đã chân thiết thấy qua, khẳng định sẽ không kém hơn vũ khí của ma pháp thế giới. Nếu khu D thật sự phải đánh với khu trung ương, y có phải có thể nghĩ cách giúp Lộ tìm tới một chút vũ khí tiên giới?
Suy nghĩ thoáng qua, Tiêu Dật lại cảm thấy mình nghĩ quá đơn giản, vũ khí tiên giới không giống với rau cải ở nhân giới, không phải y có tiền thì có thể mua được, càng huống hồ y không có tiền. Tạm thời không nhắc tới tiền, y cũng không tìm được cách mua, cho dù tính luôn cả Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải, dựa vào ba người họ, muốn mua lượng lớn vũ khí tiên giới cũng không dễ. Nghĩ tới đây, Tiêu Dật lén lút nhìn Sở Mặc một cái, nếu Sở Mặc ra mặt thì nói không chừng, dựa vào bối cảnh kim ngư vệ của hắn, khẳng định có cách, lại nói dù sao hắn cũng là con riêng của tiên đế, mọi người nhất định sẽ nể mặt hắn, khác với kẻ là bách tính bình dân như mình.
Tiêu Dật nghĩ tới xuất thần, ánh mắt rõ ràng không tập trung, Sở Mặc hứng thú nhìn chằm chằm vẻ mặt y, nhíu nhíu mày, “Cậu đang nghĩ gì?”
Tiêu Dật giật mình, quẫn bách cúi đầu, ấp úng không chịu nói. Y nên nói gì, nói y nhìn Sở Mặc mới nhập thần, chìm vào YY không thể tự thoát, đang tưởng tượng Sở Mặc gia nhập vào quân đoàn buôn lậu của y, dưới sự áp bức của y, vì y bán mạng kiếm tiền sao? Nói ra nhất định sẽ bị Sở Mặc bắt vào tù, Tiêu Dật chột dạ nghĩ.
Biểu tình của Tiêu Dật quá mức thú vị, rõ ràng là bộ dáng chột dạ, lòng Sở Mặc khẽ động, đang muốn dọa Tiêu Dật vài câu, máy liên lạc của Tiêu Dật đột nhiên vang lên, là Lạc Phi hỏi y đang ở đâu.
Bốn người rất nhanh lại gặp nhau trong phòng Tiêu Dật, có thể nhìn ra, tâm tình của Lộ và Lạc Phi đều rất tốt. Lạc Phi nhân lúc Sở Mặc không chú ý, nhanh chóng chớp mắt với Tiêu Dật. Tiêu Dật không hiểu, Lạc Phi ho nhẹ một tiếng, để Lộ đi trước lấy đồ ăn, hắn và Tiêu Dật còn chưa ăn cơm đâu.
Lộ hiểu rõ Lạc Phi có chuyện muốn nói với Tiêu Dật, khi đứng lên thuận tiện gọi Sở Mặc cùng đi. Vừa rồi Lộ đã từ miệng Lạc Phi biết lai lịch thật sự của Tiêu Dật, cảm thấy vô cùng hứng thú với đề nghị mua thức ăn và vật dụng nhân giới. Nhưng về chuyện che giấu thân phận của Tiêu Dật, hắn và Lạc Phi có bất đồng nghiêm trọng.
Với Lộ mà nói, Tiêu Dật không phải á thú, thì không thích hợp ở cùng Sở Mặc. Hai người không có hậu đại chỉ là một mặt, một mặt khác tuổi thọ không bằng nhau mới là quan trọng. Đừng thấy á thú thân thể yếu ớt, á thú cũng có tuổi thọ lâu dài như thú nhân, nhưng nhân loại trong miệng Tiêu Dật thì lại khác. Vạn nhất Tiêu Dật rời khỏi Sở Mặc quá sớm, để lại một mình Sở Mặc thì làm sao? Lộ cảm thấy chuyện này không nên che giấu Sở Mặc, mà nên để Sở Mặc tự chọn lựa. Lạc Phi xém chút bị Lộ thuyết phục, nhưng vừa nghĩ tới hy sinh mà Tiêu Dật bỏ ra vì Sở Mặc, Lạc Phi liền kiên quyết ngăn cản Lộ.
Lộ và Lạc Phi vẫn không cách nào đạt được thống nhất về chuyện có nên nói sự thật cho Sở Mặc không, chỉ đành tạm thời gác vấn đề này lại, nhanh chóng bắt đầu mua đồ rồi nói sau.
Nhân lúc Lộ và Sở Mặc đi lấy đồ ăn, Lạc Phi nhanh chóng nói với Tiêu Dật, “Lộ bảo tôi hỏi cậu, cậu muốn lấy thù lao là gì? Tiền tệ, vũ khí, kỹ thuật hay là gì khác?”
Lộ nghĩ rất xa, mua đồ từ nhân giới không phải đơn giản là chuyện mấy túi gạo, mấy bó rau, mấy cân thịt, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, mà là chuyện lâu dài, cần phải có công trình hợp tác số lượng lớn. Hiện tại mua bán lương thực tại thú nhân thế giới toàn bộ nằm trong tay khu trung ương, lương thực, rau xanh, thịt các loại được xem là trang bị chiến lược quan trọng toàn bộ đều bị khu trung ương lũng đoạn. Nếu Tiêu Dật thật sự có thể thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của hắn, hắn hoàn toàn có thể đánh sập lũng đoạn của khu trung ương, đến lúc đó không chỉ khu D, hợp tác này thậm chí có thể mở rộng tới khu C, khu B thậm chí khu A.
Hiện tại, tất cả điểm mấu chốt đều nằm trên người Tiêu Dật. Một là, với thực lực của Tiêu Dật, y có thể thỏa mãn nhu cầu của thú nhân thế giới không. Hai là, những thứ mà Tiêu Dật mua được này, có thể toàn bộ mang qua hay không. Về điểm thứ hai, có trang bị không gian, Lộ cảm thấy không phải là vấn đề gì lớn, vấn đề chủ yếu vẫn là điểm thứ nhất.
Xuất phát từ nỗi lo này, Lộ cảm thấy khuôn mẫu hợp tác lý tưởng nhất cho hắn và Tiêu Dật phải là, Lộ cung cấp thứ mà Tiêu Dật cần, mà Tiêu Dật tốt nhất là có thể chuyển thứ Lộ cung cấp thành tiền tệ của nhân giới, để giúp đỡ cho y mua đồ tại nhân giới, thỏa mãn yêu cầu của thú nhân thế giới. Như vậy có thể hình thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ, sẽ không vì vết rạn ở đâu mà xảy ra vấn đề. Vì thế, do Lộ không biết Tiêu Dật cần cái gì, nên đã đưa ra nhiều khả năng trả thù lao.
Về chuyện Lộ suy nghĩ, Tiêu Dật đã nghĩ qua. Đầu tiên y đã nghĩ sẽ chuyển kỹ thuật của thú nhân thế giới tới nhân giới, chẳng hạn máy liên lạc của họ, chẳng hạn dịch dinh dưỡng có thể trị thương của họ. Tiêu Dật cảm thấy nhân giới cũng đang đi trên con đường khoa học kỹ thuật, như vậy điểm thâm nhập cũng là thích hợp nhất. Nhưng vừa rồi sự xuất hiện của càn khôn thạch, đã khiến Tiêu Dật thay đổi chủ ý.
Tiêu Dật đột nhiên ý thức được, không phải chỉ có nhân giới có những thứ mà thú nhân yêu cầu, tiên giới đồng dạng của có, thậm chí còn cao cấp hơn. So với nhân giới chỉ có một mình y, tiên giới y đã có thành viên cố định, so với chuyện còn phải thành lập công ty ở nhân giới, tìm người hợp tác, từ ngay lúc đầu, không bằng dứt khoát trực tiếp mua đồ tại tiên giới. Dù sao có hai người Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải, lúc này không dùng bọn họ thì lúc nào mới dùng.
Suy nghĩ xong xuôi, Tiêu Dật nhanh chóng nói, y không cần thù lao nào khác, trực tiếp lấy carlo tinh thạch là được.
“A?” Lạc Phi kinh ngạc, “Thật sao?”
Tiêu Dật gật mạnh đầu, “Thật!”
Trong mắt Lạc Phi, carlo tinh thạch đều là thứ không đáng tiền, nhưng trong mắt Tiêu Dật, những thứ này đều là tinh ngọc, dùng cách nói của Vượng Tài thì, là tinh ngọc sáng lóng lánh mà nó thích nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]