Chương trước
Chương sau
Huyền Hồ cảnh Lâm gia là gia tộc vô cùng đặc biệt tại tiên giới, giống Linh Hư cảnh Tiêu gia, tổ tiên Lâm gia cũng là người đi theo tiên đế đầu tiên của Lan Thương tiên triều khi khởi sự. Sau đó khi Lan Thương tiên triều kiến lập, tiên đế đầu tiên đã phoáng khoáng phong thưởng cho các công thần đi theo, tổ tiên Lâm gia lại từ chối tất cả phong thưởng, uyển chuyển cự tuyệt chức quan mà tiên đế ban cho, làm tất cả mọi người đều kinh ngạc rớt cằm. Từng đời nối tiếp sau đó, con cháu Lâm gia càng có nhiều người kiệt xuất, nhưng cũng giống như tổ tiên đều không thích vào triều làm quan. Lâm gia càng như thế, tiên đế các đời càng xem trọng Lâm gia, tới mức tuy Lâm gia không phải là người chưởng cảnh tại Huyền Hồ cảnh, nhưng lại có địa vị vượt bậc tại Huyền Hồ cảnh.

Gia chủ Lâm Thanh Âu của Lâm gia đời này khi còn trẻ từng là bạn học tập của tiên đế, rồi cũng giống tổ tiên sau khi tiên đế đăng cơ thì cự tuyệt nhận quan chức tại tiên đình, mà bắt đầu bế quan mê luyện. Hiện tại mấy ngàn năm qua đi, Lâm Thanh Âu đã lên đỉnh cao bậc chín, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào cảnh giới bán thần. Tại Lâm gia, người Lâm Thính Hải sợ nhất trừ cô cô ra chính là tổ phụ Lâm Thanh Âu của mình.

Mang theo nhiệt huyết bị Tiêu Dật đốt lên, Lâm Thính Hải gom góp dũng khí, cẩn thận biểu đạt với tổ phụ ý định muốn xa nhà một thời gian. Ngoài dự liệu của Lâm Thính Hải là, tổ phụ không có một chút ý định ngăn cản nào, dứt khoát đáp ứng thỉnh cầu của hắn.

Lâm Thanh Âu đáp ứng quá nhanh, Lâm Thính Hải ngược lại chưa theo kịp, hắn không dám tin chớp chớp mắt, kích động tới đỏ mặt, “Tổ phụ, người đáp ứng?”

Lâm Thanh Âu là một lão giả vẻ ngoài nghiêm túc, thân hình hao gầy, nhìn vẻ mặt kích động của Lâm Thính Hải, trong mắt ông thoảng qua một chút từ ái khó phát giác. Ông lại gật đầu lần nữa, rồi phân phó một câu, “Con đã trưởng thành rồi, cũng nên ra ngoài trải nghiệm, chỉ cần nhớ người Lâm gia ta bất kể lúc nào ở đâu cũng đều phải thẳng người giữ mình, không được tùy ý vọng động.”

Tổ phụ giáo huấn, Lâm Thính Hải cung kính rũ tay lắng nghe, thấy tổ phụ không có dặn dò gì khác, liền đè nén hưng phấn, chạy như khói về chỗ ở của mình, bắt đầu thu xếp đồ đạt định đi.

Khi Lâm Thính Hải đi, trong một góc phòng, Lâm Di Nguyệt dần xuất hiện, nàng lo lắng nhìn hướng Lâm Thính Hải vừa đi, thấp thỏm nói, “Phụ thân, tiểu Hải?”

Sự lo lắng của Lâm Di Nguyệt, Lâm Thanh Âu đương nhiên biết, ông không để ý lắc đầu, “Nếu tiểu Hải tình cờ có quan hệ với Tiêu Diêu cung, thì cứ để tùy nó đi.”

“Nhưng mà bệ hạ…”

Lâm Di Nguyệt rất muốn nói tuy tiên đế hiện tại bày vẻ muốn bảo vệ Sở Mặc, nhưng tiên đế vẫn còn trẻ, sau này chắc chắn có con của mình. Huống hồ, mẫu tộc của Sở Mặc lại là vết thương chí mạng của hắn, nguồn gốc của gió tanh mưa máu ba ngàn năm trước là gì, bọn họ đều thấy rõ. Chỉ luận về xuất thân, Sở Mặc chưa chắc có thể quang minh chính đại đứng trước mọi người. Hiện tại bọn họ và Tiêu Diêu cung lại quá gần, vạn nhất sau này có bất trắc gì thì sao?

Ý tứ chưa nói hết trong lời Lâm Di Nguyệt rơi vào tai Lâm Thanh Âu, Lâm Thanh Âu nhìn nàng thật sâu, “Bệ hạ không để ý huyết thống của Sở Mặc, con hà tất phải nghĩ nhiều như thế?”

Câu này hàm chứa ý vị khiến người nghĩ sâu xa, Lâm Di Nguyệt bỗng nhiên giật mình, nàng biết rõ phụ thân và tiên đế năm đó có tình nghĩa nửa thầy trò, nếu phụ thân đã nói vậy, rõ ràng là biết gì đó. Lâm Di Nguyệt nén lo lắng, không nói nữa.

Lâm Thính Hải vui vẻ hân hoan chạy tới nhân giới không biết cuộc đối thoại diễn ra sau lưng mình, lần này tới nhân giới, trừ hắn ra, Sở Mặc và Từ Sắt Nguyên cũng ồn ào đòi qua ở vài ngày. Lý do Sở Mặc đưa ra là vì hắn nhận ủy thác của ông ngoại Tiêu Dật phải bảo vệ an toàn cho Tiêu Dật, Từ Sắt Nguyên lại phát biểu một phen tâm tình nhớ nhung của hắn với bạn vong niên lão Vương, chân tình tha thiết tới mức ba người khác đều cảm thấy Tiêu Dật giống như là ác bà bà trong phim, nhẫn tâm muốn chia cắt một đôi hữu tình là Từ Sắt Nguyên và lão Vương.

Vừa nghĩ xong, ba người đều rùng mình một cái. Đặc biệt là Tiêu Dật vẻ mặt cổ quái, không thể hình dung. Nhưng cho dù tình cảm của Từ Sắt Nguyên có thật đi nữa, Tiêu Dật vẫn bỏ hắn lại tiên giới. Lần này về, Tiêu Dật muốn ở lại vài ngày, để Lâm Thính Hải thích ứng với cuộc sống của nhân giới, hơn nữa đã một thời gian không tới thú nhân thế giới rồi, y cũng lo lắng tình hình chiến tranh bên đó. Chuyện buôn bán ở tiên giới tuy đã vào quỹ đạo, nhưng cần phải có người ở lại canh chừng vạn nhất, lý do của Sở Mặc chính đáng hợp lý, chỉ có thể hy sinh Từ Sắt Nguyên.

Xác định người đi theo, Tiêu Dật đang định đi, đột nhiên nhớ tới Dung Nhị vẫn luôn bị nhốt trong phòng tối. Từ khi tới tiên giới, Dung Nhị biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, hoàn toàn không cần Tiêu Dật tới giám sát, mỗi ngày tự giác đánh chữ. Tiêu Dật thỉnh thoảng sẽ đưa cơm cho hắn, khi nói chuyện phát hiện Dung Nhị tựa hồ vô cùng thỏa mãn với cuộc sống này, lại còn không có bất cứ lời oán trách nào. Hơn nữa trong lúc vô ý Tiêu Dật phát hiện, hắn lại vừa bắt đầu bản thảo cho một truyện mới, mấy chữ lớn [Cuộc sống trong phòng tối của ta tại tiên giới] khiến Tiêu Dật lần đầu nhìn thấy đã 囧 囧 nửa ngày.

Tiêu Dật nghĩ tới [Thành thần] đã hoàn, y cũng nên thả Dung Nhị về nhân giới, khi hỏi Từ Sắt Nguyên, Từ Sắt Nguyên vẻ mặt bừng tỉnh, hắn vẫn còn đang nhốt Dung Nhị nha.

“Tiêu huynh nếu không phải cậu nhắc nhở, ta thật sự đã quên hắn rồi.” Từ Sắt Nguyên áy náy nói.

Tiêu Dật, “…”

Y chưa từng thấy qua ai ăn cháo đá bát hơn tên này!

Khi nghe nói mình có thể về nhân giới, phản ứng của Dung Nhị hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tiêu Dật, đối phương lộ vẻ luyến tiếc không nỡ, “Thật ra, ta vẫn có thể ở lại thêm vài ngày, thật đó!”

Tiêu Dật câm nín nhìn hắn, theo cách nói của Dung Nhị, trở về nhân giới dụ hoặc quá nhiều, game, tiểu thuyết, đá banh, diễn đàn, tinh lực của hắn rất dễ bị phân tán. Cuộc sống bị nhốt lại thế này, cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không cần nghĩ, toàn tâm toàn ý viết tiểu thuyết, hắn đã rất lâu không được trải nghiệm rồi. Thời gian này linh cảm của hắn quả thật như nước sông Hoàng Hà tuôn trào không dứt, hắn thật sự thích cuộc sống này. Không thì, để hắn viết xong bản thảo của truyện này đã, rồi hãy đưa hắn về?

Tiêu Dật, “…”

Quả nhiên, sau lưng mỗi một S đều đi theo một M, y trách lầm Từ Sắt Nguyên rồi!

Không để ý yêu cầu của Dung Nhị, Tiêu Dật trực tiếp quyết định hướng đi cho hắn. Chỉ chớp mắt, Tiêu Dật đã mang Sở Mặc và Lâm Thính Hải xuất hiện trong căn nhà tại nhân giới. Đối với Lâm Thính Hải, tất cả mọi thứ đều khác với tiên giới, hắn vừa nhìn gần như đã yêu thích nhân giới. Tiêu Dật vốn muốn dẫn Lâm Thính Hải tới tiệm lão Vương tìm Bạch Kỳ, nhờ Bạch Kỳ trong hai tháng tiếp theo chăm sóc cho Lâm Thính Hải. Nhưng nghĩ tới bi kịch của Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật quả quyết thay đổi ý định, hẹn Bạch Kỳ ở ngoài.

Đã hơn nửa tháng không về nhân giới, Tiêu Dật vừa ra khỏi cửa đã nhạy bén cảm thấy bầu không khí bên ngoài vô cùng kỳ quái. Trên đường có rất nhiều người mặc đồ cổ trang, hơn nữa không chỉ là người trẻ tuổi theo đuổi thời trang, mà ngay cả rất nhiều người trung niên cũng đều ăn mặc kiểu cổ trang dở dở ương ương. Có nhiều người còn đeo kiếm gỗ trên vai hoặc giắt quạt giấy trên eo, nếu không phải đang ở trong tòa nhà cao tầng, Tiêu Dật đã cho rằng y đến phim trường cổ trang.

Sở Mặc cũng nhíu mày, “Tiểu Dật, cậu có cảm thấy kỳ quái không?”

Tiêu Dật gật đầu, quả thật rất kỳ quái, nhưng y cũng không rõ là chuyện gì.

“Đợi Bạch Kỳ tới hỏi thử xem rốt cuộc là chuyện gì.”

Trong lúc hai người nói chuyện, thì một đạo lưu quang từ trên không vụt qua, bên cạnh có người trẻ tuổi qua đường kích động, “Mau nhìn, là kiếm hiệp của Hạo Thiên Tông.”

Tiêu Dật kinh ngạc nhìn không trung, nếu y không nhìn sai thì vừa rồi mới vụt qua là phi kiếm, chuyện gì vậy? Y mới đi nửa tháng, tại sao cảm thấy nhân giới đột nhiên từ khuôn mẫu thế giới kỹ thuật biến thành khuôn mẫu jj rồi? Kiếm hiệp gì đó cứ trực tiếp xuất hiện vậy không vấn đề chứ?

Lâm Thính Hải hoang mang nhìn không trung, tiếp theo mù mờ nhìn Tiêu Dật, trước khi tới đây, Tiêu Dật đặc biệt dặn dò hắn ở nhân giới khi ở trước mặt người khác không thể sử dụng tiên thuật, vậy hiện tại là chuyện gì đó?

Đối mặt với ánh mắt không hiểu và chất vấn của Lâm Thính Hải, Tiêu Dật chỉ có… để hình dung tâm trạng lúc này của mình.

Lát sau mấy người tới nơi hẹn với Bạch Kỳ, tiệm thịt nướng mà Tiêu Dật thường đi nhất. Y đã rất lâu không ăn thịt nướng, hiện tại vừa nghĩ tới, nước miếng đã muốn chảy ra.

Buôn bán trong tiệm thịt nướng vào buổi trưa không nhiều lắm, trong tiệm an tĩnh tới mức có thể nghe rõ được tiếng truyền ra từ tivi treo trên tường.

“Xin chào các khán giả xem đài! Đây là bản tin Vandia phát về, tiếp tục sau khi Vandia xuất hiện thiên sứ giáng lâm nửa tháng trước, hôm qua Vandia lại có thần tích giáng lâm, lần này thời gian thần tích giáng lâm kéo dài một tiếng. Theo giáo chúng Vandia biểu thị, bọn họ trong cùng một thời điểm đều nghe được thánh dụ tới từ thần.”

Tiêu Dật đang định gọi ông chủ đặt món, nghe bản tin xong lập tức kinh ngạc nhìn tivi. Trong ống kính xuất hiện dân chúng nước ngoài cuồng nhiệt, chỉnh tề hô khẩu hiệu “thần sắp giáng lâm”, vây quanh nhà thờ lớn của Vandia.

Sở Mặc và Lâm Thính Hải cũng bị tivi hấp dẫn, vẻ mặt Lâm Thính Hải càng thêm mê mang, thần sắc Sở Mặc ngưng trọng, chân mày nhíu chặt.

“Là ma pháp thế giới sao?” Tiêu Dật hạ giọng nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc không xác định mở miệng, “Chắc là vậy, nhưng thiên sứ là cái gì?”

Tiêu Dật, “… Là người chim có đôi cánh trắng?”

Sở Mặc tự liên tưởng theo lời Tiêu Dật, bất giác cười nhẹ ra tiếng, “Giống như dực tộc yêu lực không đủ chưa thể hoàn toàn tu thành nhân hình sao?”

Tiêu Dật đang định gật đầu, thì thấy Bạch Kỳ xuất hiện ở cửa, lập tức không để tâm nữa, vẫy tay với Bạch Kỳ.

Thấy Tiêu Dật Bạch Kỳ rõ ràng rất vui, cũng biểu hiện rất nhiệt tình với Lâm Thính Hải. Tiêu Dật nhớ tới bầu không khí kỳ quái khi trở về lần này, trực tiếp hỏi luôn.

“Có chuyện gì vậy? Vừa rồi mình thấy bản tin nói ở nước ngoài có thần tích? Trên đường còn thấy phi kiếm của tông môn các cậu? Đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe Tiêu Dật nói vậy, Bạch Kỳ cười khổ.

“Mình và sư phụ cũng không rõ lắm, nửa tháng trước khi cậu vừa đi, vừa tỉnh lại thì trên bản tin đều là Vandia xuất hiện tin đồn thiên sứ. Bản tin này gây xôn xao cực lớn, khiến người trong nước hoang mang, vô số người đòi di dân, muốn nhào vào lòng thần. Để ổn định thế cục trong nước, bất đắc dĩ tu chân giới cũng chỉ đành hiện thân, cũng phải làm ra mấy thần tích, chứng minh chúng ta không kém nước ngoài, mới ổn định được cục diện. Từ đó, tông môn của tu chân giới không thể ẩn trong tối được nữa, chỉ có thể đi trên đường, bắt đầu công khai chiêu đồ trong thế tục giới.”

Bạch Kỳ đại khái kể lại chuyện xảy ra thời gian này, Tiêu Dật nhớ lại mấy người ăn diện cổ trang dở dở ương ương đủ loại, câm nín nửa ngày, cảm thấy mấy người đó thật sự nên đổi mới phong cách, đem đi so sánh thì mấy người đó quê muốn chết.

“Nói vậy, Hạ Tông đã trở thành người phụ trách của Hạo Thiên Tông tại đây?”

Bạch Kỳ giống như nhớ tới gì đó, vẻ mặt đau đầu, “Đại sư huynh và sư phụ rút thăm, ai rút trúng thì người đó ra mặt, kết quả đại sư huynh thua, không cách nào chỉ đành lộ mặt, vì thế, ngày ngày đều ồn ào không nghỉ trong tiệm.”

Tiêu Dật nghĩ tới uy lực lão Vương và Hạ Tông liên thủ, càng kiên định không muốn để Lâm Thính Hải xuất hiện trong ánh mắt họ. Nhưng y chợt nghĩ, rồi lại hiếu kỳ nói, “Vậy diện mạo chân chính của anh ta vẫn như lúc bán đĩa?”

Bạch Kỳ cười, “Chưởng môn còn nhờ vào gương mặt của đại sư huynh để dao động mọi người đó, sao có thể để ảnh biến hóa ngoại hình, hơn nữa ảnh bán đĩa ở phố điện máy nhiều năm rồi, nếu dùng gương mặt đó lỡ đâu bị mọi người nhận ra, chưởng môn không tức chết mới lạ.”

Tiêu Dật tưởng tượng cảnh Hạ Tông mang bộ dạng khi bán đĩa xuất hiện trước mặt mọi người, cũng bật cười.

“Đúng rồi.” Bạch Kỳ nói sang chuyện khác, “Công ty mà lần trước cậu muốn mình làm đã đăng ký xong rồi, vốn dĩ là đại sư huynh giúp đỡ, nhưng hiện tại ảnh không còn dư thời gian, cậu xem có nên thuê người tại nhân giới không?”

“Thuê người?” Tiêu Dật lập tức nghĩ tới Dung Nhị còn đang trong bụng Vượng Tài, chuyện công ty tuy không có gì lớn, nhưng dùng mới không bằng dùng cũ, cũng bớt cho y phải nghĩ cách để Dung Nhị quên trải nghiệm thời gian qua.

Bữa cơm này mọi người ăn vui vẻ, trừ chuyện ma pháp thế giới quá mức mệt lòng ra, những cái khác đều rất tốt. Sau khi trải qua một lúc mù mờ, Lâm Thính Hải cũng dần hiểu những chuyện của nhân giới mà Tiêu Dật kể. Quan trọng nhất là, Lâm Thính Hải và Bạch Kỳ nói chuyện không tồi, như vậy khi Tiêu Dật về tiên giới cũng yên tâm.

Lần này về, Tiêu Dật chủ yếu là muốn xin tốt nghiệp trước, kiếp trước y bị Tiêu gia mang về nhân giới, chuyện tốt nghiệp đương nhiên không khả năng, tuy đối với hiện tại, y có tốt nghiệp hay không cũng không quan trọng, nhưng dù sao đã học ba năm, cũng muốn lấy bằng tốt nghiệp làm kỷ niệm.

Ăn cơm xong, Tiêu Dật đột nhiên tâm huyết dâng trào, “Không bằng hiện tại chúng ta về trường xem thử? Dù sao cũng thuận đường.”

Bạch Kỳ đương nhiên tán đồng, thuận tiện bổ sung, “Thính Hải cũng có thể thích ứng trước một chút hoàn cảnh trường học, trường học của chị mình có lớp bổ túc đạo diễn, hai trường cũng không khác nhau lắm.”

“Ừ!” Lâm Thính Hải ngoan ngoãn đáp.

Từ khi Tiêu Dật đến tiên giới, dục bảo vệ của Bạch Kỳ hoàn toàn không còn đất dụng võ, bỗng nhiên thấy cậu em trai ngoan ngoãn nội hướng như Lâm Thính Hải, tình kết anh trai của cậu lập tức bị khơi lên, nhiệt tình kéo Lâm Thính Hải giải thích cuộc sống nhân giới cho hắn.

Trong bất tri bất giác hai người Tiêu Dật và Sở Mặc bị rớt ra sau, Sở Mặc yên tĩnh đi bên cạnh Tiêu Dật, hứng thú đánh giá hoàn cảnh xung quanh trường học. Lúc này đang nghỉ hè còn chưa khai giảng, người trong trường cũng không nhiều, so với sân trường náo nhiệt lúc trước thì tĩnh mịch vô cùng, thỉnh thoảng có vài học sinh cười chạy qua cũng đều là người trọ lại trường không về nhà nghỉ hè.

“Đây là nơi cậu sống trước kia?” Sở Mặc mỉm cười hỏi.

Tiêu Dật hoài niệm gật đầu, tuy nói chỉ mới có một kỳ nghỉ hè, nhưng thật ra y đã hai đời không tới trường. Tiêu Dật đảo mắt nhìn từng tầng lầu, thư viện, sân thể dục quen thuộc, ánh mắt trở nên dịu hòa.

“Nè, bên đó chính là phòng ngủ trong trường tôi, chẳng qua thời gian tôi ở lại trường rất ít, đa số đều về nhà ở, cũng chỉ thỉnh thoảng vào trường ngủ trưa.”

Sở Mặc nhìn theo hướng Tiêu Dật chỉ, đó là tòa nhà cao mười mấy tầng. Hắn có thể hiểu trường học của Tiêu Dật giống như hình thức thư viện tiên giới trước kia từng có, đối với phòng ngủ, hắn đoán, “Là phòng ngủ nghỉ ngơi tập thể?”

“Ừ ừ!” Tiêu Dật cười, phòng ngủ nghỉ ngơi tập thể quả thật là hình dung vô cùng chính xác, “Phòng của chúng tôi ở bốn người, tôi, Bạch Kỳ, còn có hai bạn học khác. Nhưng vì đa số thời gian tôi đều về nhà, hơn nữa mọi người cũng không học cùng khoa, cho nên ba năm nay, tôi và bọn họ không mấy thân thiết.”

Tiêu Dật trước kia không cảm thấy gì, nhưng hiện tại kể với Sở Mặc, y mới ý thức được cuộc sống trước kia của mình rốt cuộc cô độc cỡ nào. Trừ Bạch Kỳ, ngay cả một người bạn quen mặt nào khác ở trường y cũng không có. Từ sau khi ba mẹ qua đời, y theo thói quen sinh sống trong phạm vi cảm thấy an toàn. Từ đó không chịu dễ dàng bước ra. Trùng sinh đời này, nếu không phải mới đầu nguy cơ sinh tồn lúc nào cũng ở sau lưng, có lẽ y vẫn sẽ vẽ một vòng tròn nhỏ, sau đó yên tâm ở yên trong đấy. Như vậy, có thể y vẫn không biết Từ Sắt Nguyên, cũng không biết Lâm Thính Hải, thậm chí không quen Sở Mặc, dù có quen, quan hệ của họ chưa chắc sẽ tốt như bây giờ, hơn nữa chuyện làm ăn ở tiên giới tuyệt đối cũng không lớn được như vậy, y có lẽ vẫn dừng lại ở chuyện buôn bán nhỏ là thỉnh thoảng mua mấy viên thuốc màu lam cho Từ Sắt Nguyên thôi.

Nghĩ tới đây, Tiêu Dật cũng tự cười.

“Sao vậy?” Lực chú ý của Sở Mặc toàn bộ đặt trên người Tiêu Dật, đương nhiên cũng lập tức nhìn thấy Tiêu Dật đang cười.

Tiêu Dật tinh nghịch chớp mắt, “Anh còn nhớ chuyện lần trước tôi nói với lão Vương anh không được không?”

Sở Mặc, “…”

Chuyện này làm sao mà quên được!

Vẻ mặt của Sở Mặc đã nói rõ tất cả, Tiêu Dật cười lớn, “Thật ra đều là hiểu lầm, tất cả đều là vì Từ Sắt Nguyên.”

“Từ Sắt Nguyên?”

“Ừ” Tiêu Dật gật đầu, kể lại từ khi y vô ý tới tiên giới. Những chuyện này trước kia Tiêu Dật chưa từng kể với Sở Mặc, mỗi lần đều là hàm hồ cho qua. Có lẽ hoàn cảnh của trường học mang tới cho y một chút xúc động, y đột nhiên rất muốn chia sẻ cuộc sống trước kia với Sở Mặc.

Lần đầu tiên y xuất hiện tại tiên giới, buồn cười quen biết Từ Sắt Nguyên, bị lão Vương hiểu lầm mua viên thuốc màu lam, cho tới tất cả những gì hai người cùng trải nghiệm sau khi quen nhau.

Tiêu Dật nghiêm chỉnh sải tay với Sở Mặc, “Anh xem, vốn khởi điểm của công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Càn Khôn kỳ thật là tới từ chuyện buôn bán các loại xuân cung đồ, tôi vẫn luôn rất lo lắng sau này tiên giới nhắc tới tôi sẽ nghĩ tới kẻ cuồng sắc tình. Chẳng qua hiện tại có anh rồi, mọi người nể mặt anh có lẽ sẽ không có ai dám nói thế nữa?”

Những thứ Tiêu Dật nói Sở Mặc đều không biết, hắn lắng nghe chăm chú, chẳng qua khi nghe tới câu cuối cùng của Tiêu Dật, hắn không khỏi hiếu kỳ, “Tại sao có ta thì không ai dám nói nữa?”

Tiêu Dật nhất thời nhanh miệng, “Vì tiên đế là…”

Nói được một nửa Tiêu Dật đột nhiên dừng lại, lúng túng cười cười với Sở Mặc. Y và Sở Mặc hiện tại tuy thân quen, nhưng chưa tới mức đề cập chuyện riêng của Sở Mặc, y không nên nhất thời quên mất mà buột miệng.

Trong đầu Sở Mặc xoay chuyển nghĩ xem Tiêu Dật muốn nói gì, nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Tiêu Dật, khóe miệng cong lên, không thể khống chế lộ ra một nụ cười.

“Cậu cho rằng ta là con riêng của Sở Trầm Uyên?”

Sở Mặc vừa mở miệng, Tiêu Dật đã biết thân thế của Sở Mặc mà bọn họ thầm đoán tuyệt đối là sai, vì giọng điệu của Sở Mặc khi nhắc tới tiên đế hoàn toàn là không để tâm. Như vậy, Tiêu Dật càng thêm lúng túng, đã bát quái còn bát quái sai tin tức, mà còn nói ra với đương sự, thực là quá mất mặt mà.

Nhìn Tiêu Dật quẫn bách cúi đầu trốn ánh mắt hắn, Sở Mặc cười lớn, rồi lại thò tay xoa tóc Tiêu Dật, “Tiểu ngốc nghếch, Sở Trầm Uyên là chú của ta.”

“Hả!”

Tiêu Dật còn chưa kịp phản ứng xưng hô quá mức thân mật của Sở Mặc, y lập tức ý thức được lời của Sở Mặc có nghĩa là gì. Vì lúc đầu bị hiểu lầm là dư nghiệt Vân Lam mà tình cờ quen biết Sở Mặc, sau khi Tiêu Dật trở về tiên giới, đã hiểu rất rõ chuyện về dư nghiệt Vân Lam. Y đương nhiên biết ba ngàn năm trước dư nghiệt Vân Lam tác loạn, dẫn tới đại hoàng tử bị phế, lưu đày tới Hư Vô hải, nói như vậy Sở Mặc là con của đại hoàng tử.

Nghĩ thế, Tiêu Dật lại càng thêm lý giải sự chán ghét của Sở Mặc đối với dư nghiệt Vân Lam, đổi lại là ai cũng đều sẽ phản ứng như Sở Mặc.

Trong mắt Tiêu Dật đúng lúc lộ ra vẻ lý giải, Sở Mặc cười nhẹ, ném ra một tin tức khác khiến Tiêu Dật hoàn toàn bùng nổ không biết nên phản ứng ra sao.

“Phụ thân của ta là đại hoàng tử Sở Kinh Hồng bị phế, mẫu thân của ta là hậu duệ Vân Lam chính thống.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.