Chương trước
Chương sau
Nghiệt duyên của Đoạn Lăng Phong và Sở Trầm Uyên nếu nói thì phải bắt đầu tính từ bốn ngàn năm trước.

Lúc đó, Sở Kinh Hồng và Sở Trầm Uyên đều còn nhỏ, theo như truyền thống, tiên đế phải chọn ra bạn học thích hợp từ trong các con cháu thế gia cho hai người. Sau khi chọn lựa qua các điều kiện ngoại tại như thân phận, tuổi tác và thiên phú, Cố Vũ và Đoạn Lăng Phong được đưa tới bên cạnh Sở Kinh Hồng và Sở Trầm Uyên.

Vốn theo như tiên đế nghĩ, Sở Kinh Hồng bản tính trầm ổn, Cố Vũ hoạt bát, hai người tuổi tác tương tự lại tính cách bù trừ, nên cho Cố Vũ theo cạnh Sở Kinh Hồng. Mà Đoạn Lăng Phong và Sở Trầm Uyên vừa đúng tương phản, Đoạn Lăng Phong bề ngoài lanh lợi, Sở Trầm Uyên biểu hiện thoát tuyến, nên để Đoạn Lăng Phong kéo Sở Trầm Uyên, Sở Trầm Uyên bất kể làm gì cũng cần phải có chút cố kỵ, cũng có thể áp được tính cách của hắn. Tiên đế nghĩ thì rất ổn, nhưng không ngờ Đoạn Lăng Phong an tĩnh khôn khéo trong mắt ông và Sở Trầm Uyên lần đầu gặp mặt dã hung hăng đánh nhau một trận, trực tiếp đánh cho Sở Trầm Uyên thành đầu heo.

Trước mặt tiên đế, bất kể là Đoạn Lăng Phong hay Sở Trầm Uyên đều không nói ra lý do đánh nhau. Tiên đế nhìn bộ dáng hai người kỳ quặc, chỉ có thể thay đổi chủ ý để Đoạn Lăng Phong theo Sở Kinh Hồng. Nói ra, trong bốn người Sở Kinh Hồng tuổi tác lớn nhất, Đoạn Lăng Phong tuổi tác nhỏ nhất. Đoạn Lăng Phong theo cạnh Sở Kinh Hồng làm bạn học tập, thực chất là bị Sở Kinh Hồng xem thành em trai, Sở Kinh Hồng hầu như một tay lo hết toàn bộ sinh hoạt khởi cư của Đoạn Lăng Phong. Đối với Đoạn Lăng Phong vừa rời xa hoàn cảnh sinh hoạt quen thuộc mà nói, Sở Kinh Hồng trong lòng hắn cũng giống như đại ca Đoạn Lăng Thần. Hắn rất nhanh đã quen với sự chăm sóc của Sở Kinh Hồng, còn tự nhiên trở thành cái đuôi của Sở Kinh Hồng, biểu hiện vô cùng ỷ lại đối phương.

Chỉ là cứ như vậy, lại chọc Sở Trầm Uyên tức xém chết. Rõ ràng Đoạn Lăng Phong được phân tới làm bạn học của hắn, cư nhiên dám đánh hắn không nói, còn phản bội hắn đi theo đại ca. Hơn nữa càng đáng giận hơn là, đại ca đối với Đoạn Lăng Phong còn đặc biệt tốt, đặc biệt dặn dò hắn không cho phép lại ức hiếp Đoạn Lăng Phong. Lẽ nào đại ca đã quên người bị đánh thành đầu heo là hắn sao?

Sở Trầm Uyên càng nghĩ càng tức, tâm tư thiếu niên khó đoán, vừa tức giận Đoạn Lăng Phong không theo hắn mà theo đại ca, lại tức giận Đoạn Lăng Phong đánh hắn không nói còn giành đại ca của hắn, đặc biệt là khi thấy Sở Kinh Hồng chăm sóc Đoạn Lăng Phong đủ điều, Sở Trầm Uyên càng cảm thấy ngứa mắt vô cùng. Dưới đủ loại tâm tư khó chịu, Sở Trầm Uyên bắt đầu kiếp sống gây hấn với Đoạn Lăng Phong. Đáng tiếc Đoạn Lăng Phong tuy tuổi nhỏ, thiên phú lại là tốt nhất trong số họ, tu vi cao nhất. Đối với hành động gây hấn của Sở Trầm Uyên, Đoạn Lăng Phong chỉ đáp một từ, đó chính là đánh.

Sau ba lần bốn lượt tranh chấp, Sở Kinh Hồng không thể không tham gia điều đình mâu thuẫn giữa hai người. Tuân theo tông chỉ Sở Trầm Uyên lớn hơn phải nhường Đoạn Lăng Phong, Sở Kinh Hồng nghiêm khắc dặn dò Sở Trầm Uyên, không cho phép gây chuyện, không cho phép ức hiếp Đoạn Lăng Phong.

Sau khi Sở Kinh Hồng đi, Sở Trầm Uyên tức đỏ mắt sờ vết thương trên người do bị Đoạn Lăng Phong đánh, phẫn nộ chọn bế quan. Hắn phải tu luyện, hắn muốn áp đảo Đoạn Lăng Phong.

Ba năm sau, Sở Trầm Uyên tràn đầy lòng tin chọn xuất quan, lúc này hắn chỉ mới hai mươi, vẫn là bộ dáng thiếu niên, tu vi đã đạt tới bậc bốn. Trong ba năm bế quan, Sở Trầm Uyên đều nói không rõ hắn rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, mỗi lần khi hắn muốn lười biếng, bóng dáng Đoạn Lăng Phong huơ quyền đánh hắn luôn xuất hiện trong đầu hắn, khiến hắn cắn răng tiếp tục kiên trì.

Ly biệt ba năm, sau khi Sở Trầm Uyên xuất quan muốn gặp nhất lại là Đoạn Lăng Phong. Khi hắn tâm tình khẩn thiết tìm thấy Đoạn Lăng Phong, Đoạn Lăng Phong trước mắt hoàn toàn khác với bộ dáng trong ký ức. Không có phẫn nộ huơ quyền, Đoạn Lăng Phong mặt một thân trường sam bạch ngọc, một mình an tĩnh ngồi dưới táng cây xem sách. Ba năm không gặp, thân hình Đoạn Lăng Phong cao lên không ít, thân hình thiếu niên gầy mà đẹp đẽ, dung mạo trút đi vẻ thanh thuần trước kia, trở nên càng thêm tinh tráng, quả thật hoàn mỹ như một bức thủy mặc đan thanh.

Khác biệt quá lớn giữa hiện thực và ký ức khiến Sở Trầm Uyên nhìn ngây ra, tim hắn bỗng nhiên đập thình thịch. Hắn đột nhiên nhớ tới lý do lần đầu tiên hắn và Đoạn Lăng Phong đánh nhau, lúc đó hắn nghe nói Đoạn Lăng Phong sẽ trở thành bạn học của mình, đắc ý lén chuồn ra khỏi tẩm cung muốn gặp mặt Đoạn Lăng Phong trước. Khiến hắn thất vọng là, xuất hiện trước mắt hắn không phải là bạn chơi cao to mạnh mẽ như trong tưởng tượng, mà là một thiếu niên nhìn có vẻ khôn khéo yên tĩnh.

Sở Trầm Uyên nhớ lúc đó hắn tràn đầy thất vọng nhìn Đoạn Lăng Phong chằm chằm, không kiên nhẫn nói, “Sao tướng mạo ngươi lại giống tiểu cô nương thế này.”

Chính là câu nói này đã chọc giận Đoạn Lăng Phong, thiếu niên vừa rồi còn an tĩnh giây tiếp theo đã giống như ấu thú bị chọc giận, không chút khách khí đánh hắn một quyền. Từ nhỏ tới lớn, chưa từng có ai dám động tới một đầu ngón tay của Sở Trầm Uyên, đây là lần đầu tiên hắn bị đánh. Sau khi hết ngây người, Sở Trầm Uyên phản ứng lại lập tức trả đòn. Nhưng Đoạn Lăng Phong nhìn thì gầy yếu lại lợi hại vô cùng, đè lên Sở Trầm Uyên trực tiếp đánh hắn thành đầu heo.

Hồi ức tới đây, Sở Trầm Uyên không hiểu sao lại bật cười. Cơn giận nghẹn trong lòng ba năm bất tri bất giác liền tan biến sạch sẽ. Hắn cố ý bước thật mạnh, xuất hiện trước mặt Đoạn Lăng Phong.

“Điện…”

Đoạn Lăng Phong cười ngẩng đầu, chữ “hạ” còn lại vẫn chưa ra khỏi miệng, trong mắt đã lóe lên một tia cảnh giác cực nhanh.

“Nhị điện hạ.” Đoạn Lăng Phong thu lại nụ cười, đứng lên lùi lại một bước, phòng bị mở miệng.

Nhiệt tình đầy bụng của Sở Trầm Uyên sau khi chạm phải vẻ mặt của Đoạn Lăng Phong, giống như bị tạt cho một chậu nước lạnh, tiếp theo hóa thành phẫn nộ. Hắn đã chuẩn bị muốn xuống nước hòa hoãn với Đoạn Lăng Phong, hắn đã không tính toán mấy lần Đoạn Lăng Phong đánh hắn thành đầu heo, Đoạn Lăng Phong lại còn dám lạnh nhạt với hắn như thế.

“Hừ!” Sở Trầm Uyên căm hận trừng Đoạn Lăng Phong một cái, quay người tức bừng bừng bỏ đi.

Sau lưng hắn, Đoạn Lăng Phong nhẹ thở ra một hơi, hắn đã biết Sở Trầm Uyên không biết nhìn hắn ngứa mắt chỗ nào, xuất quan rồi khẳng định sẽ tới tìm hắn gây phiền phức. Quả nhiên…

Nói ra thì, người của toàn bộ Lăng Tiêu thiên đều biết Sở Trầm Uyên bị hắn chọc giận mà bế quan, ngay cả Sở Kinh Hồng cũng đặc biệt nhắc nhở hắn, Sở Trầm Uyên sắp xuất quan rồi, bảo hắn cẩn thận một chút, cố gắng đừng tạo xung đột với Sở Trầm Uyên nữa.

Đoạn Lăng Phong thầm nghĩ, hắn mới lười đi tính toán với Sở Trầm Uyên, chẳng qua là một kẻ bại tướng mà thôi.

Lần đầu tiên gặp mặt của hai người sau ba năm xa cách tan rã trong không vui, tối hôm đó Sở Trầm Uyên liền nằm mơ. Giống như vô số lần trong ba năm quá khứ, hắn lại mơ thấy Đoạn Lăng Phong. Nhưng khác ở chỗ, trước đó trong giấc mơ của hắn, mỗi lần đều là hắn đánh Đoạn Lăng Phong thành đầu heo, sau đó vẻ mặt ngạo mạn nhìn Đoạn Lăng Phong khổ sở cầu tha. Mà lần này, tuy hắn lại lần nữa đánh Đoạn Lăng Phong thành đầu heo, nhưng không đợi Đoạn Lăng Phong cầu tha, hắn đã nhào lên đè Đoạn Lăng Phong xuống, phẫn nộ chất vấn, “Nói, ngươi muốn theo ta hay là theo đại ca?”

Sở Trầm Uyên tỉnh lại nhớ tới câu nói này, bực bội đi vòng vòng trong phòng. Sao hắn có thể còn nghĩ tới Đoạn Lăng Phong, hiện tại bạn học của hắn là Cố Vũ, Cố Vũ so với Đoạn Lăng Phong thì quả thật tốt rất nhiều. Là hắn chê Đoạn Lăng Phong giống tiểu cô nương, là hắn chủ động không muốn Đoạn Lăng Phong là bạn học của hắn.

Sở Trầm Uyên liên tục cảnh cáo mình như thế, cho tới khi lại gặp Đoạn Lăng Phong. Từ xa, Sở Trầm Uyên đã nghiêng đầu, giả vờ không muốn nhìn thấy Đoạn Lăng Phong. Theo như suy nghĩ của Sở Trầm Uyên, Đoạn Lăng Phong phải chủ động hành lễ với hắn, như thế hắn sẽ có thể cố ý giả vờ như không thấy Đoạn Lăng Phong, hung hăng cho Đoạn Lăng Phong mất mặt một phen. Tưởng tượng tình cảnh Đoạn Lăng Phong bị hắn coi như tiên khí không thèm ngó tới, Sở Trầm Uyên liền cảm thấy trong lòng sảng khoái.

Nhưng khiến Sở Trầm Uyên tức giận là, người bị xem là tiên khí vô hình chính là hắn. Đoạn Lăng Phong chỉ lạnh nhạt nhìn hắn một cái, trực tiếp đi lướt qua hắn, hoàn toàn không có ý dừng lại hành lễ.

Sở Trầm Uyên, “…”

Liên tiếp mấy ngày, chỉ cần không có người khác, Đoạn Lăng Phong gặp Sở Trầm Uyên sẽ giống như không nhìn thấy hắn, hoàn toàn lười hành lễ.

Sở Trầm Uyên sau mấy lần bị ngó lơ, mỗi tối đều mơ thấy Đoạn Lăng Phong rồi lặp lại vấn đề đó, cuối cùng nhịn không được bạo phát.

Sau một lần đơn độc gặp mặt nữa, Sở Trầm Uyên cố ý giống như ba năm trước gây hấn với Đoạn Lăng Phong.

Rất may, tính tình Đoạn Lăng Phong hoàn toàn không thay đổi, vẻ văn nhã biểu hiện ra chỉ là giả trang. Sau khi Đoạn Lăng Phong cười lạnh đánh Sở Trầm Uyên thành đầu heo, Sở Trầm Uyên không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng thoải mái dị thường. Lúc hai người đánh nhau, hắn thấy được trong mắt Đoạn Lăng Phong chỉ có bóng dáng của mình, không có Sở Kinh Hồng, không có người khác, chỉ có hắn chiếm cứ toàn bộ.

Xuất phát từ tâm lý nào đó mà bản thân Sở Trầm Uyên cũng không thể hiểu nổi, hắn bắt đầu giống như trước kia liên tiếp tìm Đoạn Lăng Phong gây hấn. Hai người âm thầm đánh nhau hết lần này sang lần khác, nhưng đều cố ý tránh đánh vào mặt đối phương, cố gắng không lưu lại vết thương nào dễ bị người khác phát hiện. Thời gian bế quan ba năm của Sở Trầm Uyên không hề lãng phí, khoảng cách giữa hắn và Đoạn Lăng Phong nhỏ đi rất nhiều, thậm chí thỉnh thoảng có lúc hắn còn có thể chiếm thượng phong.

Lúc hai người đánh nhau hết lần này đến lần khác, thời gian từng chút trôi qua. Một tối nào đó, hai người lại theo thường lệ gặp nhau, một người khiêu chiến, một người hồi ứng. Tối hôm đó Sở Trầm Uyên tuyệt đối là phát huy dị thường, hắn hiếm khi áp chế được thế công của Đoạn Lăng Phong, thậm chí giống như trong mộng của hắn, hung hăng đè ngã Đoạn Lăng Phong xuống đất, thành công áp lên người đối phương.

Dưới ánh trăng dịu hòa, Đoạn Lăng Phong bướng bỉnh cắn môi hung tợn trừng hắn. Có lẽ vì trước đó đánh nhau quá kịch liệt, trên gương mặt trắng nõn của Đoạn Lăng Phong phiếm lên sắc hồng, phối hợp với thần tình cắn môi của hắn, tạo ra một sức dụ hoặc không thể diễn tả. Sở Trầm Uyên vốn muốn phong trụ tu vi của Đoạn Lăng Phong, nhưng không biết tại sao, nhìn bộ dáng hiện tại của Đoạn Lăng Phong, hắn lại hoàn toàn không thể xuống tay.

Sở Trầm Uyên cứ thế ngây ngẩn nhìn Đoạn Lăng Phong, ánh mắt hắn dịch chuyển từng chút từ mắt Đoạn Lăng Phong lên gương mặt, rồi dịch tới môi. Giờ phút đó, trong lòng Sở Trầm Uyên dâng lên một suy nghĩ cực kỳ hoang đường, hắn lại muốn cúi xuống hôn Đoạn Lăng Phong.

Sự ngây ngẩn của Sở Trầm Uyên Đoạn Lăng Phong nhìn thấy hết, tuy không biết đối phương lại phát điên cái gì, nhưng Đoạn Lăng Phong nhanh chóng nắm lấy cơ hội, nhân lúc Sở Trầm Uyên xuất thần kéo hắn xuống dưới, thuận tiện lại lần nữa đánh Sở Trầm Uyên thành đầu heo.

Trong cả quá trình, Sở Trầm Uyên vẫn bảo trì trạng thái thất thần không đánh trả. Tới mức sau đó, Đoạn Lăng Phong cũng mất đi hứng thú đánh nhau, sớm kết thúc lần đấu đá này.

Tối hôm đó, Sở Trầm Uyên lại lần nữa theo thói quen mơ thấy Đoạn Lăng Phong. Tất cả giống như trước kia, hắn đẩy ngã Đoạn Lăng Phong rồi thuận thế áp lên. Nhưng tiếp theo, hắn không giống như trước kia đánh Đoạn Lăng Phong thành đầu heo, mà đưa tay giải khai y phục của Đoạn Lăng Phong. Trong mơ, Sở Trầm Uyên gần như run rẩy vuốt ve thân thể Đoạn Lăng Phong, sau đó cúi người làm một chuyện mà hắn luôn muốn làm.

Khi Sở Trầm Uyên cúi đầu hôn Đoạn Lăng Phong, hắn lại giật mình tỉnh giấc, giữa hai chân một mảng ẩm ướt.

Sở Trầm Uyên hoàn toàn không thể hình dung được tâm tình lúc này của mình, hắn hoang mang ngồi đó, trong đầu liên tục hồi tưởng lại tình cảnh buổi tối hắn áp Đoạn Lăng Phong dưới thân. Sau đó cảnh tượng trong mơ xuất hiện nối tiếp, hắn cúi đầu hôn Đoạn Lăng Phong.

Tiên nhân tuy tuổi thọ kéo dài, Sở Trầm Uyên hai mươi tuổi vẫn còn là thiếu niên, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu gì hết. Sở Trầm Uyên nhắm mắt, xấu hổ men tay vào giữa hai chân. Cảnh tượng hôn Đoạn Lăng Phong trong mơ không ngừng tái diễn, dương vật đã tiết qua một lần lại cứng lên. Hắn vô thức kêu tên Đoạn Lăng Phong, tưởng tượng Đoạn Lăng Phong lúc này bị hắn áp dưới thân, một trận khoái cảm ập tới, giữa hai chân Sở Trầm Uyên lại một trận ẩm ướt.

Sáng hôm sau trời chưa sáng, Sở Trầm Uyên đã đột nhiên chọn bế quan.

Đoạn Lăng Phong nghe tin Sở Trầm Uyên bế quan, nhịn không được lầm bầm, lẽ nào Sở Trầm Uyên lại bị hắn chọc tức?

Lúc đó Đoạn Lăng Phong không biết, triền quấn cả đời của hắn và Sở Trầm Uyên hiện tại mới chính thức bắt đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.