“Cho ngươi năm mẫu đất? Ngươi tưởng bở! Trong nhà tổng cộng có mười hai mẫu đất, sao ngươi không nói đều cho ngươi đi?” Một vòng đại chiến mới bắt đầu, Vương thị kéo cổ ồn ào, căn bản không cố kỵ người ngoài đang xem náo nhiệt ngoài sân.Vân Tình Tình chớp chớp mắt, tiến đến bên người đại tỷ thấp giọng nói: “Không phải nhà chúng ta là thợ săn sao? Sao lại còn có ruộng đồng thế?” Tuy nàng thừa kế ký ức của nguyên chủ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tiểu cô nương chín tuổi, rất nhiều chuyện đều mơ hồ.Vân Tư Tư thất thần, đâm vào tay hai lần, liền dứt khoát buông xuống đồ đang thêu.“Tuy nhà chúng ta là thợ săn, nhưng cũng muốn ăn cơm.
Lương thực rất quý, triều đình nhắm một mắt mở một mắt, mấy năm nay trong nhà lục tục khai chút đất hoang, từng chút từng chút chậm rãi tích cóp được mười hai mẫu đất, đất này không cần nộp thuế, lương thực thu được đại khái cũng đủ cho một nhà chúng ta ăn”.
Vân Tư Tư có chút lời không nói ra, những đồng ruộng đó, đều là cha đã cực khổ khai hoang.Đồng ruộng không cần phải nộp thuế, tròng mắt Vân Tình Tình chuyển động, nghĩ về sau muốn khai nhiều đất hoang một chút, trước kia nàng chính là linh thực sư, làm ruộng thật ra rất có kinh nghiệm.“Nương để chúng ta phân gia, là muốn bỏ đói người một nhà chúng ta sao? Đồng ruộng kia là do cha hài tử khai khẩn, nương đừng nói chính mình không biết”.
Tuy Liễu thị là người hiếu thuận, nhưng cũng là nhân vật lợi hại, nói chuyện không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-gia-tieu-nong-nu/3753344/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.