Trang Tịnh Nhàn nhìn Tiêu Quân Hách, cảm thấy bản thân trở nên thật nực cười.
Nàng thích hắn nhiều năm như vậy, thích hắn như điên như dại, nhưng thật buồn cười.
Nàng đứng dậy, lướt qua hai người tiến vào Trang gia.
Nô bộc cản nàng nhưng lại không cản nổi.
Trang Tịnh Nhàn tập võ từ nhỏ, người bình thường không đánh lại nàng.
Viện tự nơi Quản Tư Hiền ở cách chính viện khá xa.
Thế nhưng điều kiện cũng không quá tệ, bởi vì Trang Tịnh Nhàn là trọng thần triều đình, rất được thánh thượng quý mến.
Nàng lại là Vương phi của Tiêu Quân Hách, mặc dù không được sủng ái, nhưng cũng không có mấy kẻ không có mắt dám đắc tội với nàng.
Trang Hầu gia tức nàng muốn chết, nhưng vẫn sắp xếp người hầu hạ cho Quản Tư Hiền tốt một chút.
Trang Tịnh Nhàn ngồi ở bên người mẫu thân, nhìn gương mặt yên bình của bà.
Sự yếu mềm trong trái tim nàng như sụp đổ, nàng rất đau lòng, cũng rất bất lực.
Quản Tư Hiền cứ ngủ như vậy, trông vô cùng đáng thương.
Bởi vì đại phu nói khả năng cả đời này bà đều không hồi tỉnh.
Cửa bị đẩy ra.
Trang Hầu gia đi vào.
"Tịnh Nhàn." Trong giọng nói ông ta khi gọi tên con gái có rất ít sự nhẹ nhàng gần gũi.
Lúc trước khi đặt tên là hi vọng nàng ngày sau trở thành cô nương yên tĩnh văn nhã, nhưng mà nàng từ nhỏ đã không giống con gái.
Trang Tịnh Nhàn chưa quay đầu lại.
Trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-duyen-nhu-mong-hen-uoc-chung-than/2648475/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.