Sở Tư Quyết được mang ra ngoài.
Trên người hắn đã không phải bộ y phục lần trước hắn mặc lúc cõng Trang Tịnh Nhàn chạy trốn.
Hắn được mặc bộ y phục màu trắng, nhìn rất sạch sẽ.
Nơi đáng ra phải là cánh tay phải thì nay trống rỗng.
Trang Tịnh Nhàn đẩy Tiêu Quân Hách đang đỡ hắn ra, lảo đảo đi tới trước mặt Sở Tư Quyết, sau đó nàng quỳ xuống.
Nàng nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Sở Tư Quyết, ngơ ngác nhìn.
Chàng thiếu niên lang bạch y thời niên thiếu của nàng nay đã không còn hơi thở, cũng chẳng bao giờ trở về với nàng nữa.
Trang Tịnh Nhàn cúi đầu, ôm lấy cơ thể hắn, mặt áp sát vào lồng ngực Sở Tư Quyết.
"Là ta hại huynh."
Nàng nỉ non.
"Sở Tư Quyết, huynh chờ ta."
Trang Tịnh Nhàn muốn đi giúp Sở Tư Quyết dọn dẹp y quán.
Tiêu Quân Hách liền sai người đưa nàng đi.
Các đồ vật sắc nhọn trong viện tự của nàng đều bị cất đi, đến màn cũng bị dỡ xuống
Tiêu Quân Hách sợ nàng có chuyện.
Nàng mấy ngày nay không muốn gặp hắn, hắn liền không xuất hiện.
Hắn biết trong lòng nàng có tức giận, có oán thán, có đau buồn nên cũng không làm khó dễ nàng.
Tiêu Quân Hách rời cung trở về, sau khi đến Vương phủ biết được Trang Tịnh Nhàn còn ở y quán, liền cưỡi ngựa qua đó, định nhìn nàng từ xa.
Sắc trời ngả tối.
Tiếng vó ngựa vang vọng trên đường.
Hắn đến y quán, chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-duyen-nhu-mong-hen-uoc-chung-than/2648441/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.