Ông lão không nhận lấy, ông nhìn Trang Tịnh Nhàn rồi nói: "Cô nương này, cô nói thật cho lão nghe đi, có phải Quyết ca nhà lão đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Mái tóc ông lão bạc phơ, giờ đây bỗng thêm vẻ già nua.
Trang Tịnh Nhàn trầm mặc không nói gì, một lúc lâu sau nàng quỳ rạp xuống dập đầu với ông.
Đôi mắt hiền từ của ông chợt tuôn hai hàng lệ.
Sở Tử Quyết từ nhỏ đã theo ông học chữa bệnh cứu người. Ông nhìn đứa trẻ ấy lớn lên, ông vẫn còn đang chờ một ngày hắn có một gia đình của riêng mình.
Trước đây vào một buổi tối, A Hoàng đang trông nhà trong sân cứ gọi ông. Đến khi ông ra ngoài chỉ trông thấy ngoài cổng có một phương thuốc được đè dưới đá cuội.
A Hoàng được nhận nuôi sau khi Sở Tư Quyết rời đi nên không biết hắn.
Phương thuốc đó dùng để chữa mắt cho con gái Lâm Tri của ông. Lâm Tri mấy năm trước gặp tai nạn dẫn đến mắt không nhìn rõ đồ vật nhưng cũng không bị mù hoàn toàn.
Ông vẫn hay khoe khoang y thuật của mình cao siêu nhưng lại không chữa nổi mắt cho con gái mình.
Sau khi Sở Tư Quyết biết chuyện thì vẫn luôn nghiên cứu phương thuốc. Ông lão không biết sao Sở Tư Quyết đến rồi mà không chịu vào nhà thăm hỏi một chút. Bây giờ tự nhiên lại có một cô nương tới, trong lòng ông từ lâu đã có dự cảm không lành.
Nếu hôm nay Trang Tịnh Nhàn không tới thì ông cũng định ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-duyen-nhu-mong-hen-uoc-chung-than/2648439/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.