Hàn đế ôm lấy nàng, tay hắn xoa xoa cái bụng phẳng lì, miệng cười thành tiếng:
- Hoàng tử của Trẫm có ngoan không?
Vũ Ngưng vỗ lên tay hắn, nói:
- Đứa nhỏ còn chưa gì mà nhưng biết đâu là công chúa thì sao? Nếu là công chúa thì người sẽ không thương nó à?
Hàn đế hôn lên môi nàng:
- Nói bậy, nếu là nhi nữ thì càng tốt nhưng trẫm vẫn hy vọng nàng sinh hoàng tử, chỉ cần có hoàng tử trẫm mới yên tâm.
Nàng không nói gì chỉ cười nhìn hắn, trong mắt có bao nhiêu là yêu thương...
Nàng hận hắn một kiếp, lại yêu hắn một kiếp....Hắn vì nàng bỏ cả giang sơn bỏ cả vương quốc... Nếu nàng vẫn ôm hận thì quả là tiếc ông Trời cố ý an bày cho nàng và hắn gặp lại..
Trong lòng nàng, nàng yêu hắn, yêu từ từng hơi thở...Nàng không giống Ninh Khuynh Thành của ngày xưa, có yêu mà không có giành, chỉ khư khư chờ người đến yêu..Nàng bây giờ đã yêu là sẽ nắm chặt, nàng sợ lắm rồi, sợ cảm giác khi sắp chết phải hối tiếc bao nhiêu điều bao nhiêu chuyện... Cái sự dằn vặt khi biết mình sắp mất đi là sự đau thương tàn nhẫn nhất trong cuộc đời của mỗi người.. Và nàng đã phải khống khổ đến 2 lần rồi nàng không muốn có thêm bất cứ một lần nào nữa!
Khẽ cong môi, nàng cười đùa:
- Tiêu Hàn, bây giờ ta không yêu chàng thì đợi đến bao giờ!
Hàn đế giật mình, hắn quay sang nhìn nàng,trong mắt ý cười càng đậm...
- Đời này Hàn đế ta chỉ có duy nhất một nữ nhân là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-duyen-kiep-nay-gap-go/617139/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.