Từng bị bêu rếu, mới trọng cái danh dự.
Từng bị phản bội, mới căm cái điều dối gian.
Lại phải chịu hãm hại đến thân tàn, mới biết phòng phường độc ác.
Mà một khi nếm đủ cả ba thứ kia, dễ có là tiên phật, cũng phải mờ mắt bởi cái gọi là hận, là thù.
Oran cũng không ngoại lệ.
Sinh ở chốn thiên đình tường vàng ngói bạc, quanh năm suốt tháng chỉ ngắmphúc điểu tường vân, nghe nói lời hoa mỹ, Oran chưa từng tưởng được, hóa ra lòng dạ một người cũng có thể đen đến thế này.
Đúng là khiến cho người ta phải kinh hồn run rẩy, cái nỗi căm hờn của một người đàn bà.
Trước đó, trong đôi mắt của nàng tiên lạnh lùng kia, dẫu là loài quỷ quái dịhợm hay chim chiện đáng yêu chung quy cũng chỉ là một nhoáng rung độngtrên sợi chỉ nhân duyên, kéo dài từ muôn ngàn năm tháng.
Mọi sựbắt đầu âu cũng do cái sở thích tắm suối phong nhã mà đầy rủi ro đượctruyền từ đời này sang đời khác của chúng tiên nữ. Cái thú mà sau nàymỗi khi nhắc đến, nàng tiên nức tiếng xinh đẹp kia chỉ nghiến răng gằnnhẹ bốn chữ: “thói hư hại người“.
Có điều trong câu chuyện khôihài này, có bao nhiêu đắng cay thì phải là người trong cuộc mới tậntường được. Nay ta thân đứng ở ngoài, nội tình sâu cạn thế nào, ta lạirõ được bao nhiêu? Mới nghe chỉ ngỡ là câu chuyện hồi đầu của một thờithiếu niên bồng bột. Mà đâu biết thứ “hại người” không đơn giản là mộtsở thích vu vơ của thiếu nữ, “thói hư” cũng chưa hẳn dùng để chỉ việctắm táp.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-du-chien-quoc/39556/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.