Tào công công thân là người hầu bên cạnh hoàng thượng cũng không dám đi xa, thế là hắn gọi một tiểu thái giám đến truyền mệnh lệnh hoàng thượng, còn mình đuổi theo hướng Hoàng Thượng rời đi.
Không ngoài sở liệu, Lăng Phượng đúng là đi vào Trường Ninh cung, lúc này đêm đã khuya, cửa lãnh cung chỉ khép hờ không có khóa, cũng không có nhiều đèn, ánh sáng u ám căn bản thấy không rõ đường dưới chân.
Tào công công cuống quít đuổi theo Lăng Phượng, đỡ lấy hắn khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, đêm khuya gió lạnh, Thần phi nương nương chỉ sợ đã ngủ, ngày mai đến cũng không muộn a!”
“Ngày mai? Ngày mai lại tới không được!”
Lăng Phượng hiểu rõ, vừa đến ngày mai lại là chuyện lớn chuyện nhỏ kéo dài không dứt, trời biết hắn phải năm nào tháng nào mới có thể rãnh rỗi đi xem Dật Viễn!
Tào công công gặp hoàng thượng tức giận, nhất thời cũng không dám nhiều lời, cũng chỉ có thể khổ sở theo bên người hoàng thượng chờ.
Lăng Phượng nghe Tào công công nói, cảm thấy ít ra hắn nói cũng có chỗ đúng, hiện giờ sắc trời đã tối, quấy rầy Dật Viễn nghỉ ngơi sẽ không tốt, nhưng hắn không có ý định trở về, chỉ đứng ở một góc trong Trường Ninh cung để tránh gió, hai người một chủ một tớ liền chờ như thế, đợi đến hừng đông, đợi đến khi người trong cung tỉnh lại…
“Ba… Ba…”
Lúc hết thảy đã chìm vào tĩnh lặng đáng lẽ bên tai chỉ còn có thể nghe tiếng gió, thế nhưng Lăng Phượng lại nghe thấy tiếng vang kỳ quái, giống như có thứ gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-do-vo-luong/1456305/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.