Lăng Phượng nghe vậy nhất thời yên lặng, qua lâu lắm mới chậm rãi phản ứng.
Nụ cười trên mặt hắn trở nên cứng ngắc, cố hết sức hỏi: “Tại… Tại sao? Dật Viễn? Ngươi, ngươi không phải thích trẫm sao?”
Không rõ, hắn thật sự không rõ, Bùi Dật Viễn rõ ràng đã nói thích hắn, nhưng tại sao lại muốn trở về như trước kia? Chẳng lẽ không lưu luyến hắn chút nào sao!?
“Bởi vì ta thích ngài, cho nên mới muốn như vậy.” Bùi Dật Viễn trả lời.
Hắn không hy vọng xa vời Lăng Phượng sẽ hiểu được suy nghĩ của hắn, hai người tiến đến bước này, hắn không phải không có dự đoán trước.
“Nhưng mà…”
Không đợi Lăng Phượng nói thêm gì nữa, Bùi Dật Viễn lại nói: “Như vậy là lựa chọn tốt nhất, bằng không sau này Hoàng Thượng nhất định sẽ hối hận.”
Không phải Bùi Dật Viễn buồn lo vô cớ, hai lần nghe tin tức phi tử có thai, Bùi Dật Viễn phát hiện ‘dã thú’ trong lòng đã muốn không thể kiềm chế, có một âm thanh tận đáy lòng gọi hắn phá hoại, bảo hắn độc chiếm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Bùi Dật Viễn mà Lăng Phượng thích sẽ không còn tồn tại. Bùi Dật Viễn hiểu rõ chính mình không còn lựa chọn nào khác, là vứt bỏ bản thân thiện lương am hiểu ý, ôn nhu chăm sóc trước kia, vì tình mà bá đạo độc chiếm? Hay là rời xa Lăng Phượng, vĩnh viễn gìn giữ mình?
Hắn lựa chọn cái thứ hai. Bởi vì Lăng Phượng từng nói với hắn ── không cần thay đổi bản thân.
Nhìn vẻ mặt Dật Viễn kiên định như vậy, Lăng Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-do-vo-luong/1456293/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.