Chương trước
Chương sau
Edit: Lacey
Tôn Hoài Cẩn buông bên ngực này ra rồi lại ngậm lấy một bên khác, cùng với đó yết hầu cũng lăn lộn lên xuống.
Tay của anh đã vô thức siết chặt lấy eo của cô, bàn tay cũng theo đó mà leo lên phần xương bướm ở phía trên.
Bộ ngực của Chu Du từ khi bước vào thời kỳ cho con bú thì càng trở nên mẫn cảm hơn, mỗi lần trướng sữa thì đầu v* đều đỏ bừng giống như quả anh đào chín đỏ ngọt lịm. Chỉ cần anh đụng vào một chút thôi cô đã vừa khóc vừa kêu đau.
Ngô Tú Trân mắng cô lắm chuyện, bảo đưa cho cô cái máy hút sữa rồi để cô tự hút ra đi, nhưng Tôn Hoài Cẩn sao mà chịu, vì vậy anh đã mời ba mẹ nhà mình tạm thời rời núi để đến công ty làm việc, còn mình thì ở nhà chuyên tâm hầu hạ hai tiểu tâm can này.
"Ưm...Đừng, đừng hút mạnh như vậy..."
Nhưng sự mẫn cảm của cô cũng không chỉ bởi vì trướng sữa.
Chỉ cần đầu v* bị anh ngậm trong miệng thì rất nhanh thôi đã ẩm ướt, không ngừng chảy ra những giọt sữa thơm ngọt, không khỏi làm người ta liên tưởng tới cái miệng nhỏ phía dưới.
"Không dùng sức thì làm sao mà hút ra được, hửm?" Tôn Hoài Cẩn ngậm đầu v* trong miệng, ngước mắt cười cười nhìn cô: "Đến lúc tôi không dùng sức thì em lại trách tôi không chuyên tâm."
Lời này của anh còn rất có ý tứ, lúc đó Chu Du có thể sẽ chất vấn anh: "Anh làm sao mà hút sữa cũng không có tí lực nào vậy? Có phải anh có người khác ở bên ngoài rồi đúng không!?"
Thời điểm cô mới sinh nở xong, nội tiết tố vẫn chưa trở lại bình thường, cảm xúc của cô rất thất thường đến mức Chu Đạt Sinh cũng không dám chọc đến cô. Mỗi lần ông đến đây đưa canh, đưa xong ngay cả đợi cô uống xong cũng không đợi nổi, nháy mắt đã biến mất rồi.
Chu Du nghe mà đỏ bừng cả mặt, bàn tay đan vào tóc của anh, hơi nắm lại: "Ba Bách Chu à, em đề nghị anh cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình."
"Được rồi, tôi sẽ cẩn thận từ lời nói đến hành động." Tôn Hoài Cẩn cong mắt cam chịu: "Tôi rút lại câu vừa rồi, được không?"
Tiểu tổ tông lúc này mới thả lỏng chân mày, ngả người dựa vào mấy cái gối đằng sau, híp mắt tận hưởng sự phục vụ của Tôn Hoài Cẩn.
Sữa dần dần bị hút ra, bầu ngực bắt đầu trở nên mềm mại, thân thể Chu Du cũng theo đó mà thả lỏng, hai cái đùi nhỏ vô thức cọ cọ vào nhau, nhưng chưa gì đã bị bàn tay của Tôn Hoài Cẩn ngăn lại.
"Mẹ Bách Chu à, lúc nãy tôi thấy Bách Chu ngủ rất say, theo thói quen của con bé thì một giấc này ít nhất sẽ kéo dài đến tận hoàng hôn."
Đây chắc là sự ăn ý giữa vợ chồng đi, ham muốn của cô vừa mới dâng lên mà Tôn Hoài Cẩn đã ngay lập tức "get" được rồi, anh còn kịp thời tung ra ám chỉ...bé con đã ngủ say rồi, chúng ta có thể tận hưởng thế giới hai người.
Chu Du lười nhác nâng mi mắt lên: "Dì giúp việc đâu rồi?"
"Dì ấy ở phòng bếp, lát nữa nếu mà Bách Chu có khóc thì dì ấy cũng sẽ đi qua dỗ." Tôn Hoài Cẩn nhéo nhéo chút thịt khó khăn lắm mới nuôi ra trên mặt cô vợ nhỏ, đứng dậy đi đóng cửa phòng.
Chu Du nhìn anh thuận lợi khóa cửa phòng, lại lấy bao cao su từ trên tủ đầu giường ra đeo vào, cô còn chưa kịp kéo áo ngủ xuống thì anh đã nhanh chóng đè lên người cô.
"Cục cưng, tôi rất nhớ em."
Ai có thể nghĩ tới cái tên gia hỏa nhão nhão dính dính trên giường này lại có thể là gương mặt đáng sợ nhất trong tất cả các cuộc họp cổ đông ở công ty đâu chứ.
"Hôm qua mới vừa làm, nhớ cái rắm,á...á...anh sờ loạn cái gì vậy!"
Chu Du cười khanh khách, híp mắt mặc cho anh đùa giỡn cơ thể mình, ngón cái đè nặng lên bắp đùi cô, vô cùng vừa lòng mà cảm thán một câu: "Thật tốt, trên người Chu Tiểu Du có thịt."
"..."
Chu Du cảm thấy Tôn Hoài Cẩn đang ám chỉ cô béo.
Cô đã nắm chặt tay, nhưng hình như Tôn Hoài Cẩn cố ý câu giờ, cho đến tận lúc này mới cắm dương v*t vào sâu trong tiểu huyệt mê người, khiến cho nắm tay của cô cũng mềm nhũn mà buông lỏng ra.
"Anh chê em béo!"
Nắm đấm đã buông lỏng nhưng miệng còn rất cứng rắn, cô cố gắng chống đỡ qua làn sóng khoái cảm đầu tiên, lông mi giống như những cánh bướm bay lên trong không trung, trừng mắt nhìn Tôn Hoài Cẩn một cái.
Hốc mắt của cô vẫn còn hồng hồng, đó là di chứng của việc hút sữa lúc nãy.
Hương vị của sữa đến bây giờ vẫn còn lưu lại nơi đầu lưỡi của anh, bây giờ còn bị Chu Du nước mắt lưng tròng liếc nhìn, quả thực là thần tiên cũng không chống đỡ nổi.
Tôn Hoài Cẩn chỉ cảm thấy ngực anh hơi thắt lại, khẩu súng ở dưới hạ thân cũng đã đâm vào nơi sâu nhất, không ngừng nghiền ép tường thịt mềm ẩm mê người kia.
"Anh, a...anh muốn giết người à!!"
Tiếng khóc nức nở của Chu Du lập tức tràn ra, cả người cô đều cuộn lại, không ngừng run rẩy dưới thân Tôn Hoài Cẩn.
Hai luồng tuyết trắng mềm mại trước ngực giống như những miếng bánh mochi bọc kem vậy, vừa nãy Tôn Hoài Cẩn cũng không hút hết sữa nên bây giờ vận động kịch liệt lại làm cho chất lỏng màu trắng ngà tiết ra.
Ngay từ đầu Tôn Hoài Cẩn cũng không chú ý tới, chỉ cúi xuống hôn cô, dùng môi lưỡi lấp kín cái miệng nhỏi không ngừng lải nhải của Chu Tiểu Du, thẳng đến khi sữa tươi của tiểu tổ tông theo sự lay động của hai con thỏ trắng mà bắn vào cằm anh thì Tôn Hoài Cẩn mới nhận ra...
Quả thực là một cảnh đẹp dâm mỹ.
Cơ thể trắng nõn đẫy đà đẹp không tỳ vết, điểm xuyết trên đó là núm vú đỏ bừng càng thêm cảnh đẹp ý vui.
Từng giọt sữa màu trắng ngà dần dần trào ra khỏi cơ thể cô, lúc đầu chỉ là từng giọt từng giọt đọng trên bộ ngực tròn trịa của Chu Du, nhưng càng về sau lại càng trở nên mãnh liệt giống như hòa vào với cảm xúc của cô lúc này.
Quá mê người.
Nếu như trước khi cô mang thai, Tôn Hoài Cẩn vĩnh viễn đều là dục cầu bất mãn, thì sau khi cô sinh con xong, anh cảm thấy chính mình bất cứ lúc nào cũng muốn đè Chu Du ra mà làm.
Ép khô cô.
"Anh làm sao mà...làm sao mà nặng như vậy..." Lông mi của Chu Du đã ướt đẫm nước mắt, dính lại với nhau, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, "Có phải anh muốn làm chết em xong sau đó ra ngoài tìm tiểu yêu tinh gầy gò khác đúng không!"
"Em nhìn anh giống như muốn làm chết em thật đấy."
Tôn Hoài Cẩn oán hận cúi đầu ngậm đầu v* của cô, vừa liếm vừa cắn khiến Chu Du khóc nức nở, toàn bộ sống lưng đều mềm nhũn.
"Sớm hay muộn cũng sẽ chết trên người em."
Cái gọi là đánh rắm không nháy mắt, Chu Du trước kia cảm thấy đấy là Ngô Tú Trân, hiện tại cô lại cảm thấy cái này chắc chắn sinh ra là dành cho Tôn Hoài Cẩn.
Chết trên người cô?
Trước khi Tôn Hoài Cẩn chết trên người cô thì cô đã chết trước không biết bao nhiêu lần rồi...
Lại là một buổi trưa kịch liệt qua đi, Chu Du ngay cả tắm rửa cũng phải dựa vào Tôn Hoài Cẩn ôm đi, vừa nằm xuống giường đã ngủ một mạch bỏ qua bữa tối luôn.
Thời điểm một lần nữa tỉnh lại thì ngoài trời đã tối đen như mực.
Chu Du thấy hơi đói, xuống giường định vào bếp xem có gì ăn không thì thấy đèn phòng làm việc của Tôn Hoài Cẩn vẫn sáng, cô liền đi qua nhìn thử.
Tôn Hoài Cẩn đang ngồi ở bàn làm việc nhìn máy tính với vẻ mặt cực kì nghiêm túc, nhưng vừa nhấc mắt phát hiện Chu Du ở ngoài cửa thì ôn nhu giống như thủy triều dâng lên.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi hả, ngủ một lèo sáu tiếng đồng hồ, ai không biết còn tưởng em làm nghề lao động chân tay gì đó đấy."
Chu Du cũng không thèm khách khí nói: "Nói ra thì hơi xấu hổ nhưng mà đúng thật em đã phải trải qua một cuộc lao động chân tay rất mệt mỏi."
"Cô vợ nhỏ hiền huệ của anh vất vả rồi." Tôn Hoài Cẩn buông chuột xuống đứng dậy, nắm tay cô đi về phía phòng bếp.
"Không vất vả, dù sau chồng của em cũng sắp ba mươi rồi, thú tính cũng không được mấy năm nữa." Cô vĩnh viễn luôn muốn đâm đầu vào đường chết mà, "Vẫn là được ngày nào hay ngày đấy thôi."
Tôn Hoài Cẩn quay đầu lại, nhìn cô cười một cách hung tợn: "Chu Du, vậy về sau em có bị tôi làm đến khóc thì em cứ nghĩ đây là tôi cho em vay đi, cố mà chịu đựng."
Hai người đấu võ mồm từ phòng làm việc tới tận phòng bếp, Tôn Hoài Cẩn lấy một đĩa nho đã lột sẵn vỏ từ trong tủ lạnh ra đưa cho cô, "Dì giúp việc đã ngủ rồi, em ăn nho trước đi, tôi hâm lại đồ ăn cho em."
Nho này không phải loại vỏ mềm tới nhũn ra, nên khi lột ra cũng không đẹp gì cho cam, từng quả từng quả bị lột đến mức đông thiếu một góc, tây thiếu một góc, nhìn vừa vụng về vừa đáng yêu.
Vừa nhìn đã biết không phải dì giúp việc lột, tay nghề của dì ấy không đến nỗi như này.
Chu Du lấy dĩa xiên một quả, ngọt lịm.
Cô một tay chống cằm, mồm nhai nhóp nhép quan sát Tôn Hoài Cẩn hâm lại thức ăn.
Hẳn là trong lúc cô đang ngủ anh đã đi ra ngoài một chuyến, trên người anh vẫn còn mặc sơ mi trắng, đứng ở trước bàn bếp, thuần thục bật bếp điện và máy hút mùi lên, lò vi sóng ở bên cạnh cũng lặng lẽ hoạt động.
Chu Du còn nhớ rõ, khi cô nhìn thấy Tôn Hoài Cẩn lần đầu tiên cô đã hình dung cảm giác xa cách giữa hai lông mày của anh giống như lớp tuyết trên đỉnh núi, vĩnh viễn không bao giờ tan.
Vậy mà bây giờ chính cô đã khiến cho chỗ tuyết này tan chảy trên đầu ngón tay của mình, khiến anh rơi xuống thế giới nhuốm màu pháo hoa rực rỡ.
Tôn Hoài Cẩn làm nóng một món ăn trước, sau đó lại lấy cơm từ trong lò vi sóng ra, quay đầu lại đã thấy Chu Du ngây ngốc nhìn chằm chằm mình, nho thì chưa ăn được bao nhiêu.
"Sao vậy?" Anh hỏi: "Nhìn cái gì? Ăn cơm đi."
Chu Du nuốt xuống phần thịt nho ngọt ngào, cười hì hì nói: "Không thấy cái gì."
"Chỉ là em cảm thấy anh cũng rất yêu em nha~"
"Còn may là em cũng yêu anh, chứ nếu không thì anh phải làm sao đây lão Tôn~"
"Em nói rất đúng."
Tôn Hoài Cẩn dịu dàng nhìn cô.
"May mắn thay, cuộc sống không khác đi, và cũng không có nếu..."
_Hoàn toàn văn_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.