Edit: Lacey Sau ngày hôm đó, gia đình hai bên đã hẹn nhau ăn một bữa cơm, vốn là để bàn chuyện đính hôn nhưng cuối cùng lại trở thành chuẩn bị cho đám cưới. Ngay trong Tết Âm lịch thì nhẫn đã nằm trên ngón áp út của Chu Du, tốc độ như tên bắn này khiến Lý Triệt Triệt không khỏi há hốc mồm. Cô ấy nói: "Cá nhỏ, nếu không phải cậu vẫn còn nhỏ thì mình chắc chắn rằng Tôn Hoài Cẩn đã đè cậu ra làm từ lâu rồi." Tôn Hoài Cẩn nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến. Sau đó khi vừa lên năm hai cũng là lúc cô tròn hai mươi tuổi, chưa được bao lâu đã bị Tôn Hoài Cẩn kéo đến Cục Dân Chính, hai người tựa đầu vào nhau, miệng cười tươi, đóng dấu hai cái thế là giấy chứng nhận kết hôn đã đến tay. Sau khi lãnh chứng, Tôn Hoài Cẩn bận rộn với việc làm luận văn tốt nghiệp, chờ đến khi xong xuôi thì anh bắt tay vào việc tìm kiếm một tổ ấm nhỏ cho hai người. Với Chu Du chuyển nhà là một việc rất tốn công sức. Do đó lâu lâu cô sẽ ở lại căn hộ mà Ngô Tú Trân mua cho, nó cũng khá rộng rãi, thoải mái nên cô nghĩ thôi thì cứ ở tạm đã rồi tính sau. Nhưng Tôn Hoài Cẩn không chịu, anh kéo Chu Du đi tham quan không biết bao nhiêu căn nhà, cuối cùng anh mua căn hộ ngay trên căn hộ hiện tại của Chu Du. Không sai, chính là trên tầng. Biểu tình lúc đó của Chu Du có thể dùng từ trợn tròn mắt há hốc mồm để hình dung, quay lại hỏi anh một câu: "Anh bị bệnh không tiêu tiền thì không chịu được hả?" Tôn Hoài Cẩn "không tiêu tiền cả người sẽ khó chịu" dường như đã sớm biết cô sẽ có phản ứng như này nên anh rất bình tĩnh nói: "Chờ đến khi nào hoàn thiện xong xuôi thì em sẽ biết. Vừa lúc trước đây tôi không quá am hiểu việc trang hoàng nhà cửa nên bây giờ tôi có thể tận dụng cơ hội này để sửa chữa lại." Chu Du: "..." Hiểu, trang hoàng riết thành nghiện rồi. Nhưng lần chờ này chính là gần một năm. Thật ra Tôn Hoài Cẩn đã bắt đầu tiếp quản lại công việc kinh doanh của ba mẹ anh nên anh bận đến mức mỗi ngày chỉ có thể dành ra nửa tiếng để video call với Chu Du. Cô cũng không biết anh suốt ngày bay qua bay lại trên trời thì lấy đâu ra thời gian để giám sát tiến độ trang hoàng nhà cửa nữa. Nhưng tóm lại khi Chu Du - sinh viên năm ba đến nhận nhà thì không khỏi kinh ngạc. Ngay cả cấu trúc của căn phòng cũng bị anh thay đổi. Giờ đây khi bước vào cô thấy cả thế giới như đang ở ngay trước mắt mình. Tầng trên và tầng dưới được thông với nhau tạo thành một chiếc cửa sổ sát đất khổng lồ. Mỗi khi đứng trước cửa sổ, cô thấy mình như bị kẹp ở giữa bởi màu xanh của trời và thành phố rộng lớn ngay dưới chân mình. Có cảm giác cả căn phòng như đang trôi lơ lửng trên nền trời thành phố. "Đm..." Bởi vì quá mức khiếp sợ nên Chu Du không nhịn được mà chửi bậy một câu, Tôn Hoài Cẩn quay đầu lại, chỉ hướng bên kia: "Phòng ngủ chính ở bên này." "..." Sau khi hai căn hộ được thông nhau thì diện tích các phòng cũng rộng rãi hơn hẳn, có rất nhiều phòng trống đều được làm thành phòng để quần áo, phòng chơi game, thậm chí là cả phòng tập thể thao cho Chu Du. Tôn Hoài Cẩn không để lại nhiều không gian cho bản thân, ngoại trừ phòng ngủ chính thì anh chỉ có một cái phòng làm việc, so với các phòng khác thì trong đây được trang trí đơn giản hơn rất nhiều, chỉ có hai tủ sách lớn và một tấm thảm lông lạc đà dày trải dưới sàn để khỏa lấp sự trống trải. "Có phải anh đã tự thiết kế cho mình một căn phòng quá đơn giản rồi hay không?" Chu Du nhìn mà không nhịn được cảm thấy đau lòng, "Anh chỉ có một phòng này thôi mà còn trang trí đơn giản như vậy nữa." "Thuận tiện là được rồi." Tôn Hoài Cẩn nói: "Nhiều đồ linh tinh quá lại thành ra vướng chân vướng tay." "?" Lúc đấy Chu Du chưa hiểu "vướng chân vướng tay" trong lời của Tôn Hoài Cẩn là có ý gì. Nhưng sau khi bị đè ra làm rất nhiều lần trong căn phòng này cô mới rốt cuộc nhận ra căn phòng này mẹ nó là nơi để tên tồi này làm tình. Cả căn phòng không có chỗ nào để cô có thể bấu víu vào, thời điểm bị Tôn Hoài Cẩn ấn trên tường thao thì cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh, hết túm quần áo lại chuyển sang túm tóc anh, vừa chịu đựng vừa khóc trong vô vọng. Rất nhanh đã đến lúc Chu Du hoàn thành việc bảo vệ đồ án tốt nghiệp, cô và một đám bạn đã hẹn nhau sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm chia tay. Trước đó toàn bộ sinh viên trong khoa đã có một buổi liên hoan rồi, lần này là liên hoan riêng của lớp cô. Tôn Hoài Cẩn vừa nghe xong đã nhăn mày: "Tôi sẽ đi cùng em." Cả lớp chỉ có mình cô là con gái, tính cách lại còn hơi chập mạch, Tôn Hoài Cẩn không muốn nghĩ xấu cho cô nhưng cũng không thể không suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực. Chu Du vừa nghe đã không vui: "Đồng chí lão Tôn, anh có ý gì, có phải anh không tin tưởng em đúng không!?" "Không phải là tôi không tin em." Tôn Hoài Cẩn nói thẳng: "Là tôi không thể nào tin tưởng ba mươi sáu tên con trai còn lại trong lớp em được." Ngón áp út của cô từ khi lên năm hai đã đeo lên vật đánh dấu chủ quyền của anh. Nhưng dù vậy thì từ năm hai đến năm tư vẫn có không ít những nam sinh trong tối ngoài sáng theo đuổi Chu Du khiến cho Tôn Hoài Cẩn dù đi công tác cũng không dám đi lâu, anh rất đau đầu về việc này. Chu Du không muốn chỉ vì một việc cỏn con này mà cãi nhau với anh, dù sao thì liên hoan cũng trả bằng tiền quỹ lớp, dù có mang người nhà theo thì trả thêm tiền là được, bọn họ cũng không thiếu chút tiền đó. Trong bữa liên hoan chia tay, Chu Du vẫn diện áo phông, quần jean, tóc vẫn buộc đuôi ngựa như cũ. Sau bốn năm học lập trình, Chu Du đã thành công ngộ ra một chân lý: áo sơ mi kẻ sọc và quần jean, để mặt mộc và không gội đầu. Chu Du tuy hôm nay đã gội đầu sạch sẽ rồi nhưng không thể không thừa nhận bốn năm qua cô vẫn chưa học được cách trang điểm cho ra hồn. Trong khi Lý Triệt Triệt chỉ tiện tay đăng một tấm ảnh lên đã được hàng trăm lượt yêu thích và bình luận thì Chu Du vẫn đang đắm chìm trong diễn đàn ngôn ngữ lập trình. Buổi liên hoan được tổ chức ở một trung tâm thương mại không xa trường lắm, bọn họ ăn tôm hùm đất xào cay sau đó thì đi hát Karaoke. Chuẩn bị đến thời gian xuất phát thì Tôn Hoài Cẩn lại có một cuộc họp đột xuất nên anh chỉ có thể dặn Chu Du ngoan ngoãn ăn cơm, không được uống rượu. Chu Du luôn miệng đồng ý nhưng khi Tôn Hoài Cẩn tiến vào thì trên bàn trước mặt cô đã có mấy chai bia. Trong lớp đã bao bốn bàn để liên hoan, còn đặc biệt mời cả giáo viên đến chung vui cùng. Lúc cô uống bia thì bốn phía đều tươi cười rôm rả, không khí náo nhiệt đến suýt chút nữa đảo lộn cả nhà hàng. Chu Du đưa lưng về phía cửa, không nhìn thấy lu giấm đang đen mặt tiến vào, chỉ nghe thấy ai đó không có ý tốt hỏi: "Nữ thần, cậu không phải nổi tiếng là người bị chồng quản nghiêm sao? Học trưởng Tôn cho phép cậu ra ngoài uống rượu à?" "Cậu cứ hỏi thừa!" Chu Du đã có sẵn men say trong người nên lập tức hùng hổ nói: "Trong nhà do tôi làm chủ! Nếu như hôm nay Tôn Hoài Cẩn không đến muộn thì anh ấy cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh bóc vỏ tôm cho tôi thôi!" Lời này vừa nói ra, mọi người đều bật cười, mấy nam sinh còn có chút nhân tính chỉ chỉ đằng sau lưng cô. Chu Du chậm rãi quay đầu lại đã nhìn thấy Tôn Hoài Cẩn đen mặt nhìn cô. Chu Du: "..." Xong phim, nổ hơi quá rồi. (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]