Chu Đạt Sinh nghe Chu Du nói Tết âm lịch muốn cùng Tôn Hoài Cẩn về nhà thì cũng không nói gì, ông trầm ngâm nhìn cô một lúc rồi thở dài.
"Haizz, thật là nữ đại bất trung lưu* a..."
*Con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm
Chu Du bị cảm giác buồn bã của ông chọc cười, tiểu cô nương thò lại gần ôm lấy ông: "Ba nhìn xem, Tôn lão đầu đã hiểu rõ tường tận nhà chúng ta như vậy, còn con thì chả biết gì về ba mẹ anh ấy. Việc này quá không công bằng rồi, ba chờ con đi thăm bọn họn về con sẽ kể cho ba!"
Chu Đạt Sinh được áo bông nhỏ của mình quan tâm, tâm hồn dần dần ấm áp trở lại. Ông sờ sờ đầu dưa của con gái: "Vậy con cũng nên nói cho mẹ con biết một tiếng. Đến bây giờ mẹ con cũng chưa biết chuyện giữa con và Tiểu Tôn, nếu mà bây giờ con không nói, sau này bà ấy biết mình bị con lừa gạt sẽ rất tức giận."
"Không cần phải vội, dù cho trời có sập xuống thì ba vẫn là số một trong lòng con!"
Tuy nói như vậy nhưng vào ban đêm Chu Du vẫn gọi điện thoại cho Ngô Tú Trân, thông báo cho bà về chuyện của cô và Tôn Hoài Cẩn.
Cô còn cho rằng Ngô Tú Trân sẽ không vui, kết quả không nghĩ tới Ngô Tú Trân ở đầu bên kia cứ thế mà cười ra tiếng.
"Mẹ, mẹ cười cái gì?" Chu Du rất ít khi thấy Ngô Tú Trân cười vui vẻ như vậy, thậm chí cô còn hơi hoảng sợ: "Mẹ đừng như vậy, con sợ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-di-ke-thu-ba/993957/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.