Chu Du nhìn Tôn Hoài Cẩn che miệng nín cười, mặt cô đỏ không khác gì quả cà chua chín luôn rồi. Vết đỏ lan đến tận mang tai, cô gái nhỏ nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ, hít một hơi thật sâu rồi dùng sức ngồi xuống, đem nguyên cây côn th*t của người đàn ông nuốt vào. Sự mềm mại đột ngột khiến đại não của Tôn Hoài Cẩn trống rỗng, thành công phá vỡ vẻ bình thản của anh, có thể thấy được nụ cười của anh nay mang cả chút khó chịu. Cô ngồi xuống rất mạnh, với tư thế này, quy đầu của người đàn ông đã như có như không chạm vào miệng tử cung, Chu Du bị loại cảm giác căng trướng mãnh liệt này làm cho thở gấp, nước mắt cũng không kịp lau, từng giọt từng giọt hòa thành một suối nước nhỏ dưới cằm của cô. "Ưm..." Trong cơn mê man Chu Du nghe thấy Tôn Hoài Cẩn thở dài một tiếng, khóe miệng cong lên và khuôn mày nhướn lên nay đã thu lại. "Tiểu Du, em động một chút đi." Quy đầu bị nơi mềm mại chật hẹp nhất của thiếu nữ gắt gao xoắn lấy, miệng Tôn Hoài Cẩn mở lớn, không ngừng thở dốc. Trong nháy mắt đó Chu Du bắt được một biểu tình gọi là chật vật trên gương mặt của Tôn Hoài Cẩn. Biểu tình đó có thể hiểu là: Tôi muốn làm, nhưng tôi không thể. Tức khắc, cô cảm thấy những giọt nước mắt vừa rồi của mình hoàn toàn xứng đáng, Chu Du giống như một con cún con quẫy đuôi tự hào đòi khen thưởng vậy. "Anh cầu xin em đi." Cô vừa nói vừa khóc thút thít khiến Tôn Hoài Cẩn vừa bực mình vừa buồn cười. Anh vươn tay bắt lấy bàn tay cô, tách từng ngón tay ra, rồi đan tay của mình vào, mười ngón tay cứ thế mà đan vào nhau. "Chu Tiểu Du, em nghĩ cho kĩ, bây giờ hứng lên đưa ra nhiều yêu cầu, thì lát nữa em càng phải trả giá nhiều hơn." Giọng nói của anh khàn khàn đến mức Chu Du cảm thấy thật xa lạ, trong đó còn ẩn chứa một tia nguy hiểm. Trong giây lát Chu Du thật sự sợ hãi, cô còn nhớ người này lần trước lúc đầu còn duy trì được sự ôn nhu khắc chế, nhưng sau đó thì hoàn toàn lột xác trở thành cầm thú. Nhưng...có tiện nghi mà không chiếm thì đúng là rùa rụt đầu! Nhưng tiểu huyệt phía dưới đang ngậm côn th*t ở tít sâu bên trong, cô chỉ có thể vặn vẹo eo tự tạo cho mình chút thoải mái cũng như vứt một miếng mồi ra bên ngoài. "Ưm...anh muốn thế nào?" Huống chi Chu Du nghĩ lại việc phần lớn thời gian luôn là Tôn Hoài Cẩn phô trương thanh thế, nhưng hiện tại người đang cưỡi trên người anh là cô, cô không tin là dưới tình huống bị động như này mà anh còn có thể làm gì:"Đồng chí Tiểu Tôn, em khuyên anh nên nhanh chóng từ bỏ việc chống cự, em nhịn cũng rất khó chịu." Tôn Hoài Cẩn lại phì cười, anh chậm rãi dùng sức gật gật đầu:"Được, cầu xin em, bạn bọc Tiểu Du, cầu xin em đó." Chu Du cũng cười, tiếng cười lanh lảnh như tiếng hạt châu rơi xuống mặt đất:"Được thôi, đấy là do anh cầu em đấy nhé." Lời còn chưa dứt, ngón tay của tiểu cô nương đã phát lực, dùng sức nắm lấy tay của anh, dùng đó làm điểm tựa để chậm rãi phun ra nuốt vào cự vật phía dưới. Cô động thật sự rất khó khăn, khi hướng lên thì chậm rì rì, khi ngồi xuống lại rất mạnh, quy đầu của người đàn ông không ngừng va chạm vào nơi mềm mại mẫn cảm nhất của cô. Chu Du không muốn thừa nhận rằng hai đùi của mình đang run rẩy. Đây cũng không phải chủ ý của cô, theo như những gì cô tưởng tượng thì hẳn là chậm rãi đem mông nhấc lên rồi áp xuống dưới, nhưng lại không ai nói cho cô biết là việc này lại tốn sức như vậy. A, hình như là có, nhưng lúc đó cô không nghe vào. Nhưng sướng vẫn là sướng, mỗi một lần thân thể áp xuống Chu Du đều nhịn không được mà ngâm nga, đầu và núm vú cũng theo đó mà chuyển động, mái tóc đen óng như thác nước, áo len bất tri bất giác cũng đã bị kéo căng ra. "Ưm...ha...ưm..." Cô lại một lần nữa ngồi xuống thật sâu, không thể không thừa nhận rằng Tôn Hoài Cẩn giống như con giun trong bụng cô vậy, mới qua một lúc mà thanh âm mềm mại xin tha đã vang lên:"Em mệt mỏi qua, em không muốn ở trên nữa..." "Để tôi xem nào..." Tôn Hoài Cẩn một tay chống sô pha ngồi dậy, dư quang nhìn thoáng qua thời gian:"Không tồi, em kiên trì được ba phút, đã vượt qua sự mong đợi của tôi." Tuy rằng một nửa thời gian trong đó là hai người lời qua tiếng lại. "Mẹ kiếp, anh có ý gì!?" Chu Du bị khiêu khích lập tức xù lông, Tôn Hoài Cẩn đem đồ vật của mình rút ra, đem người đè dưới thân, thẳng lưng một cái liền đem lời chưa kịp nói 'Sao có thể mới ba phút chứ, em cảm thấy ít nhất đã qua nửa tiếng rồi' của Chu Du đánh bay. Khuôn mặt của tiểu cô nương tức khắc nhăn thành một đoàn, hàng lông mi bị nước mắt làm ướt nhẹp dưới khoái cảm mãnh liệt không ngừng run lên. "Được rồi, Chu Tiểu Du." Sô pha có chút chật hẹp, hai cái đùi của Chu Du không thể nào duỗi ra được, Tôn Hoài Cẩn chỉ có thể đem đùi phải của cô gác lên vai, ngón cái đè chặt phần đùi thịt bên trong, áp ra một cái hố nhỏ. "Hiện tại tôi phải ngẫm lại nên làm thể nào để em cầu xin tôi." "..." - -- Chu Du: Anh không phải người, không phải người mà! Tôn Hoài Cẩn: Nếu đã đem bản thân giao ra, thì không cho lấy lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]