Tôn Hoài Cẩn cái người này càng ngày càng biết chơi rồi đấy. Hồi mới thì Chu Du còn có thể khai hoàng khang* khiến anh câm nín, nhưng không biết từ lúc nào đã trở thành Chu Du đỏ mặt né tránh, không thể không thừa nhận anh đúng là một người học hỏi rất nhanh, suy luận đã giỏi, đến yêu đương con mẹ nó cũng giỏi nữa. *Khai hoàng khang: những truyện cười có liên quan đến tình dục Mặt của Chu Du nóng lên, dơ tay chống vào ngực người đàn ông hòng duy trì một chút xíu khoảng cách như có như không giữa hai người. "Anh lại giở trò lưu manh đúng không?" Tôn Hoài Cẩn cúi đầu cười:"Tôi bảo bạn gái nói vài câu dễ nghe đã gọi là giở trò lưu manh à?" "Mặc dù không phải là giở trò lưu manh theo truyền thống nhưng trong suy nghĩ của em chính là giở trò lưu manh đấy được không." "Ừm, cứ cho là vậy đi." Tôn Hoài Cẩn thoáng lui về phía sau, ánh mắt thâm thúy khiến Chu Du hoàn toàn không có cảm giác an toàn. "Tôi đây liền giở trò lưu manh." Anh nói xong liền cúi xuống hôn lấy đôi môi nhỏ xinh, cạy mở môi răng của cô ra thần tốc tiến vào càn quét. Lại là một nụ hôn sâu khiến Chu Du quên cả thở dốc, cô cũng không biết mình khi nào đã bị bế lên, mơ mơ màng màng ngồi trong ngực anh. "Em muốn trải qua sinh nhật thế nào?" Chu Du sửng sốt:"Anh thế nào lại biết sắp đến sinh nhật em vậy?" Tôn Hoài Cẩn cười nhạo một tiếng:"Lần trước ở KFC em đã nói cho tôi biết." "Ừ nhỉ, em quên mất." Chu Du bĩu môi:"Nhưng mà em chưa nghĩ ra." "Không cần giận dỗi, không muốn ra ngoài chơi à?" Tay của Tôn Hoài Cẩn gắt gao nắm lấy tay Chu Du, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu cô. "Em không giận dỗi." Chu Du nghiêm túc nói:"Thầy Tôn, em phát hiện anh càng ngày càng thiếu chuyên nghiệp rồi đấy, hiện tại ngày nào anh cũng mang em ra ngoài chơi, em còn muốn thi cuối kỳ thật tốt đấy, anh đừng có làm chậm trễ việc học tập của em." Chu Du đúng thật là không muốn ăn sinh nhật. Chủ yếu là cô cảm thấy không thú vị, hơn nữa cô vẫn đang giao tranh với Ngô Tú Trân ở đầu bên kia, đến lúc đó cô thi không tốt thì Ngô Tú Trân chắc chắn sẽ không hạ mình về mắng cô, mà sẽ trở về đem nồi ụp lên đầu Chu Đạt Sinh, nói ông cứ để cô chơi bời, làm thành tích học tập của cô tụt dốc không phanh. Người mẹ này của cô cô cũng coi như là hiểu rõ. "Về phần ra ngoài chơi, nghỉ đông em muốn dẫn ba ba của em ra ngoài du lịch, đồng chí Tôn, anh có thể bắt đầu chuẩn bị lễ vật cho Lễ tình nhân!" Tôn Hoài Cẩn:"..." Đương nhiên là anh đã lên kế hoạch xong cho Lễ tình nhân rồi. Năm nay ăn Tết xong chẳng mấy chốc là đến Lễ tình nhân, Ngô Tú Trân trở lại ăn Tết ba ngày xong đến ngày thứ tư đã rời nhà đi công tác, Chu Du cũng không đề cập đến việc ly hôn của hai người nữa. Chỉ là chân trước Ngô Tú Trân đi thì sau lưng cô đã cùng Chu Đạt Sinh ra sân bay. Chu Du không hề có điểm tự giác của học sinh lớp 12, chuẩn bị dành mấy ngày cuối của kỳ nghỉ đông cùng Chu Đạt Sinh ăn chơi khắp chốn, ăn cái gì thật đắt, đi chỗ nào thật đắt. Đương nhiên là đều quẹt bằng thẻ của mẹ cô. Tuy rằng Chu Du biết rằng hành động ấu trĩ này của cô sẽ không thể nào tạo thành chút lung lay nào đối với nữ sĩ giàu có Ngô Tú Trân, nhưng có thể làm cho Chu Đạt Sinh tận hưởng một cách thoải mái trước khi ly hôn. Như vậy là cô thỏa mãn rồi. Trước ngày Lễ tình nhân một ngày Tôn Hoài Cẩn còn hỏi địa chỉ khách sạn cô đang ở. Chu Du lúc đó ở bên ngoài chơi một ngày, về khách sạn còn phải luyện đề, mệt đến mơ mơ màng màng báo địa chỉ cho anh, cho đến ngày hôm sau nhận được lễ vật mới nhớ tới việc này. Chu Du mang đồ chuyển phát nhanh về phòng, sau khi mở ra trong lòng chỉ có một ý tưởng: Xem ra tên này kiếm được không ít từ chỗ mẹ của cô! Cái này gọi là gì nhỉ...Lấy lông trên người cừu mẹ đan thành một cái áo cho cừu con mặc:))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]