Chương trước
Chương sau
Việc gì đó kích thích?
Trên thế giới này việc kích thích có rất nhiều, ví dụ như nhảy bungee, leo núi, nhưng Tôn Hoài Cẩn nhìn Chu Du tươi cười liền hiểu, cô nói kích thích cùng những thứ kia không quan hệ, tám phần là chuyện đó.
Nói thật, việc này nằm trong vùng tri thức của Tôn Hoài Cẩn không với tới.
Lời còn chưa dứt, Tôn Hoài Cẩn cảm thấy người thiếu nữ trước mặt giống như một quả trứng chần vậy.
Bề ngoài thì giống như bạch ngọc không tì vết nhưng mở ra bên trong tất cả đều là một màu vàng.
Vẫn là nên chú ý việc này thì hơn.
Chu Du bị anh hỏi, chớp chớp mắt suy nghĩ trong chốc lát, những thứ cô yêu thích không có nhiều, trước khi phát hiện cảm giác đặc biệt sung sướng khi khẩu giao thì cô cũng chỉ thích chơi game, ngoài ra thì thực sự không còn.
Sau đó Tôn Hoài Cẩn liền nghe quả trứng chần nói:"Thời điểm đứng trước mặt anh thì có khả năng em chỉ nghĩ đến loại chuyện đó." ( editor: ý chị là chuyện đen tối ?)
"..." Tôn Hoài Cẩn như cũ mặt không biểu tình:"Vậy tôi đây hẳn nên cảm thấy vinh hạnh?"
Quả trứng chần cũng trưng ra vẻ mặt trịnh trọng:"Cũng không cần, anh liền lại liếm liếm cho em là được."
"..."
Haha nghĩ hay thật.
Tôn Hoài Cẩn đi qua đem túi treo lên thành ghế, lại thấy cô rũ mắt xuống, gương mặt sáng ngời, môi mím chặt, không cần nói bất cứ điều gì cũng làm cho người ta cảm giác đây là một tiểu đáng thương đã phải chịu ủy khuất gì to lớn lắm.
"Có phải anh không muốn đúng không?"
Hai má của cô gái nhỏ hơi phồng lên, lộ ra biểu tình "trên thế giới này không ai có thể nói 'không' đối với cô", làm ngón tay Tôn Hoài Cẩn đột nhiên lại ngứa ngáy, muốn chọc vào điểm nhô cao trên cổ cô xem sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhưng anh nhịn xuống, chỉ lẳng lặng cởi áo khoác vắt ở cánh tay, Chu Du giống như đã hiểu ý của anh, vội vàng nói:"Em không muốn ở trên bàn."
Lần trước cảm giác nhìn chung thì cũng được, nhưng cảm giác không an toàn khi nửa thân dưới treo giữa không trung đã thành công làm Chu Du sinh ra ám ảnh với bàn học.
"Vậy em muốn ở đâu?"
Tôn Hoài Cẩn nhìn quanh một vòng phòng của cô...phòng của cô đơn giản đến mức không giống phòng của con gái, không có thú bông trang trí, trên giá sách nhét đầy hộp đĩa game CD, còn có một số mô hình nhân vật* được xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Ánh mắt Tôn Hoài Cẩn rơi xuống trên chiếc giường màu xanh xám.
"Trên giường?"
Thật con mẹ nó tuyệt...
Hai chữ 'trên giường' này ai mà chưa từng nói qua, nhưng bị tên tiểu bạch kiểm này nói ra bằng ngữ khí lãnh đạm liền đặc biệt có cảm giác, làm người ta suy nghĩ miên man, tràn đầy dục vọng.
Chu Du từ trên chỗ ngồi đứng lên, tâm trạng không tốt đã loại bỏ phần lớn sự xấu hổ, cô rũ mắt xuống, hướng anh vươn tay:"Anh ôm em qua đi."
Tôn Hoài Cẩn lại nhìn cô một cái, đem áo khác dải trên giường, vô cùng thân thiện mà nhắc nhở cô:"Từ bàn học đến trên giường của em, đường kính ngắn nhất chỉ có trên dưới nửa thước*."
*1 thước = 0,33m
Đúng vậy, chỉ có ngắn như vậy mà anh cũng không chịu ôm em đi?" Chu Du càng nói đúng lý hợp tình.
"..."
Trong số tất cả những người mà anh biết thì Chu Du chắc chắn là người không biết xẩu hổ nhất, không gì sánh nổi.
Từ khi anh vào cửa đến bây giờ đã qua hai mươi phút, Tôn Hoài Cẩn không muốn tiếp tục cùng quả trứng chần ỷ vào việc tâm tình không tốt này dây dưa thêm. Trực tiếp bước hai bước đến trước người cô, một phen đem người khiêng lên.
Cô nhìn rất gầy, khi bế lên lại càng nhẹ, nếu không phải xương chậu cộm vào vai anh thì cảm giác giống như đang bế một con búp bê bằng bông vậy.
Chu Du đều choáng váng, cô tuy rằng không ảo tưởng tới cách ôm công chúa, nhưng đem cô coi như bao tải khiêng trên vai như này có phải hơi quá đáng rồi không.
Tốt xấu cô cũng là thiếu nữ 17-18 tuổi xinh đẹp như hoa.
Tôn Hoài Cẩn lùi một bước chuẩn bị dỡ hàng thì tiểu cô nương lại nhanh tay câu lấy cổ anh, thân thể mềm mại theo eo anh trượt xuống, mũi chân chạm đất.
"Thầy Tôn, anh như thế nào mà ôm cũng không muốn ôm vậy?"
Tiểu cô nương đem thắc mắc hỏi đến thật chân thành nhưng vẫn xen chút ghét bỏ. Hơi thở nóng ẩm bao trùm lấy vành tai người đàn ông sinh ra một xúc cảm kỳ diệu mà hư ảo, làm động tác của anh đột nhiên chững lại.
Nhưng giây tiếp theo, bàn tay câu lấy cổ anh liền đột nhiên buông lỏng, Tôn Hoài Cẩn chỉ biết nhìn cô gái ngả về phía sau, đem chính mình vững vàng ném trên giường,
"Thật sự là không thể trông cậy vào anh được mà."
Cô bĩu môi, nâng một chân lên ấn vào bụng dưới của người đàn ông, năm ngón chân lớn nhỏ khác nhau vuốt ve lên xuống hai cái.
"Quên đi, chúng ta vẫn nên bắt đầu luôn đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.