Đúng lúc các đệ tử của núi Bồng Lai xoắn xuýt, Diệp Thành đã bay đến bên cạnh Dao Nhi, kéo lấy cô ấy rồi nói.
“Chúng ta đi”.
Thế là Diệp Thành dẫn theo thiếu nữ cùng đám Ân U Liên lao vút lên trời, bay ra ngoài Bồng Lai Tiên Sơn. Mấy chục nghìn đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn cùng với đám Môn chủ của Hắc Thủy Môn nhất thời cũng không dám ra tay, chỉ đành trơ mắt nhìn Diệp Thành rời đi.
“Lẽ nào cứ thế bỏ qua?”
Rất nhiều đệ tử Bồng Lai Tiên Sơn trong lòng thấy kỳ lạ, vô cùng khó chịu.
Diệp Thành đại náo Bồng Lai Tiên Sơn, còn dẫn thiên nữ Chân Long là Dao Nhi đi, vốn phải liều chết mà ngăn cản, nhưng anh lại có công lao ngất trời tặng tiên pháp, trợ đan thành, về tình về lý đều không nên ngăn cản. Nhưng nhìn Diệp Thành dẫn Thiên Quân tương lai đi mất, thực ra trong lòng các trưởng lão đều cảm thấy đau như dao cắt.
Đúng lúc mọi người đang cảm thấy xoắn xuýt, nhìn Diệp Thành nghênh ngang dẫn Dao Nhi đi.
Họ bỗng cảm thấy vạn vật giữa đất trời đột ngột dừng lại, bóng dáng của đám người Diệp Thành cũng cứng đờ giữa không trung, dường như thời gian đã ngừng trôi. Một tiếng thở dài thườn thượt vang lên sau núi Bồng Lai.
"Đạo hữu xin hãy dừng bước, để thiên nữ của tông ta lại".
Khi giọng nói này vang lên, mọi người chỉ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-de-trung-sinh/1157685/chuong-741.html