🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trâu Hổ là một kẻ liều lĩnh, từ nhỏ chưa bao giờ chịu thua thiệt, không thể chịu được khi bị khinh thường trước mặt Tiểu Điệp, lập tức giận dữ gầm lên rồi lại lao về phía trước.
Người đàn ông xăm trổ nở một nụ cười thâm hiểm, sau đó lại tung một quả đấm, đánh thẳng vào ngực Trâu Hổ, làm cậu ta ngã xuống đất, Trâu Hổ vùng vẫy hai lần, nhưng không gượng dậy được.
"Trâu Hổ!"
Tiểu Điệp đột nhiên hét lên, chạy đến giúp cậu ta, nhìn thấy một cô gái ngây thơ thuần khiết như vậy, tên đàn ông xăm trổ đột nhiên mở to mắt, cúi người về phía trước, nhếch mép cười:
"Cô bé, có hứng thú chơi với anh không?"
Chu Hải khi nhìn thấy cảnh này thì vô cùng kinh hãi, lo lắng bước lên phía trước: "Anh Đông! Đây, đây, đây, đây là cô gái tôi thích, anh không thể…"
"Mẹ mày! Chỉ là một thằng sinh viên đại học mà dám gọi tên tao à?", anh Đông kia đạp Chu Hải ngã sõng soài, cười toe toét đưa tay sờ lên khuôn mặt xinh xắn trắng nõn của Tiểu Điệp.
"Đừng chạm vào cô ấy!"
Trâu Hổ giãy dụa, rống lên, nhưng ngay lập tức bị giẫm lên đầu, ngã ra đất, cậu ta tức giận hét lên nhưng cũng không ngẩng đầu lên được.
"Đúng là những tấm chiếu mới chưa từng trải. Ông đây là cao thủ được huấn luyện trong phòng tập quyền anh, thế mà chúng mày cũng muốn đấu với tao à?"
Anh Đông nói một cách khinh thường, vừa tiếp tục đưa tay ra sờ mó, nhưng tay hắn lại không thể chạm vào mặt Tiểu Điệp, bởi vì lúc này Diệp Thành đã đến gần hai người họ và nắm lấy cổ tay của anh Đông.
"Thằng kia, mày là ai, dám phá hỏng việc tốt của anh Đông đây à?"
Ánh mắt anh Đông lập tức đanh lại, nhưng Diệp Thành là người như thế nào chứ, chả nhẽ anh lại sợ hắn sao?
"Cút!"
Với một tiếng hét giận dữ, anh Đông vậy mà tái mặt đi, hắn vội vàng lùi lại hai bước. Khi nhận ra mình thực sự sợ hãi, hắn vô cùng tức giận. Hắn đưa tay ra rút một con dao găm sắc nhọn từ sau lưng ra. Hắn cười gằn và nói: "Dám lớn lối với tao à, xem ra mày muốn chết đây mà".
Nhìn thấy đối phương rút dao ra, Tiểu Điệp chợt rùng mình, chuyển ánh mắt cầu cứu về phía Diệp Thành, anh cười nhạt một tiếng rồi đưa tay ra ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh Đông.
"Chết đi!"
Nhìn thấy đối phương khiêu khích mình, anh Đông đột nhiên hét lên, định cầm con dao lao đến, nhưng vào lúc này, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
"A Đông, cậu làm gì ở đây vậy?"
Anh Đông đó đột nhiên giật mình, xoay người lại, chỉ trong quá trình quay lại này, sắc mặt gớm ghiếc của hắn liền biến thành điệu cười gượng gạo, hắn cúi đầu khom lưng nói: “Anh Hứa, đã lâu không gặp. Sao anh lại đến chỗ thâm sơn cùng cốc này vậy? "
Người được hắn cúi đầu khom lưng không ai khác chính là Hứa Sơn Hà, người đã từng có duyên gặp mặt Diệp Thành một lần ở biệt thự của nhà họ Đặng, gã kiêu ngạo đến mức không thèm nhìn đám Trâu Hổ, thiếu kiên nhẫn nói:
"Cậu cũng có thể được coi là nhân vật vòng ngoài của nhà họ Hứa tôi. Không cần phải lãng phí thời gian với những kẻ nhà quê ở nơi này, càng đừng nói đến việc khua đao múa súng. Chúng ta là người ở thành phố lớn. Phải văn minh chứ?"
Anh Đông lại mách lẻo trước: "Anh Hứa, oan quá. Chính những kẻ xấu xa này đã chặn tôi lại, nói phải đưa tiền mới cho tôi qua. Tôi chỉ muốn dạy cho họ một bài học thôi".
Vừa nói xong, trên mặt hắn lộ ra một tia ác ý, đột nhiên chỉ vào Diệp Thành nói: "Đặc biệt là thằng này, hắn lợi hại lắm. Tôi nhắc tới những cái tên lẫm liệt của nhà họ Hứa là muốn làm bọn người này phải kinh hãi nhưng đám người này lại nói nhà họ Hứa chỉ là đống cứt chó! "
“Cái gì?!”, Hứa Sơn Hà cau mày khi nghe những lời này, lạnh lùng nói: “Lũ nhà quê ngu dốt, xem ra không dạy cho chúng một bài học cũng không được”.
Khuôn mặt của Tiểu Điệp tái mét đi khi nghe điều này, có rất nhiều nhân vật tầm cỡ đến đây, tùy tiện đắc tội với kẻ nào cũng đủ khiến cả gia đình cô ấy không thể sống nổi.
Cô ấy lập tức tuyệt vọng nói: "Không phải như vậy, chúng tôi chưa từng nói xấu nhà họ Hứa!"
Anh Đông ngay lập tức cắt lời cô ấy và nói: "Bớt ngụy biện đi, tôi chả nhẽ lại lại đi lừa anh Hứa sao? Là tại lũ lươn lẹo các người cả!"
Khi nói lời này, hắn nở một nụ cười dâm đãng, nghiêng người về phía Hứa Sơn Hà nói: “Anh Hứa, tôi nghĩ cô gái nhỏ này không tệ, hay là để cô ta ở với anh vài đêm coi như là bồi thường vì đã xúc phạm nhà họ Hứa".
"Ừ?"
Lúc này Hứa Sơn Hà mới chú ý đến Tiểu Điệp đang ngồi xụp trên mặt đất, hai mắt gã sáng lên, loại con gái xinh không cần son phấn này quả đúng gu của gã.
"Hừm, này cô gái nhỏ nếu thức thời, cậu chủ đại nhân đại lượng không phải là sẽ không tha cho những người còn lại còn nếu như không thức thời…"
Hứa Sơn Hà cúi mặt, cười lạnh: "Tôi có thể nói vài câu với trấn trưởng. Việc đuổi những người này và gia đình họ ra khỏi thị trấn Thanh Hoa là việc không khó!"
Tiểu Điệp đột nhiên rùng mình. Bố mẹ cô ấy vốn đã ốm liệt giường rồi, nếu bị đuổi khỏi thị trấn Thanh Hoa, chỉ sợ việc họ có thể sống sót cũng là một vấn đề nan giải. Quan trọng hơn là, sẽ còn liên lụy đến Trâu Hổ. Bình thường anh ta tốt với mình như vậy. Sao có thể để anh ta bị đuổi khỏi thị trấn chỉ vì mình được?
"Tôi, tôi đồng…"
Tiểu Điệp khóe mắt rưng rưng, cúi đầu thấp giọng nói, nhưng Hứa Sơn Hà mãi không chịu bỏ qua, cười lớn nói:
"Cô nói cái gì? Tôi nghe không rõ!"
Lúc này, rất nhiều người đã vây quanh đứng xem, trong đó có cả người dân thị trấn Thanh Hoa, nhìn thấy hàng xóm đều đang xem, khuôn mặt xinh xắn của cô ấy đỏ bừng, không nói được lời nào, nhưng Hứa Sơn Hà lại thúc ép không cho cô ấy có cơ hội nghỉ ngơi.
Trâu Hổ nằm trên mặt đất hét lên: "Tiểu Điệp, đừng hứa với hắn! Đuổi thì đuổi, anh nuôi em!"
Nhưng Hứa Sơn Hà như thể vừa nghe thấy điều gì đó buồn cười, liền cười ầm lên: "Thằng nghèo, mày lừa ai vậy, một cô gái xinh đẹp như vậy, dù sao cũng sẽ tiêu hết 100.000 tệ /tháng ở thành phố đấy, mày nuôi á? Bán mày đi cũng không nuôi được đâu!"
Trâu Hổ đột nhiên ho dữ dội, không chỉ bởi vì bị Hứa Sơn Hà làm cho giận tím người, mà còn bởi vì anh Đông đã đá vào ngực cậu ta lần nữa.
“Không phải”, Tiểu Điệp nước mắt nghẹn ngào: “Tôi không tiêu nhiều tiền như vậy, cũng không ngại gian khổ nhưng tôi không thể liên lụy đến anh, Trâu Hổ, anh là một người đàn ông tốt, quên đi tôi…"
Rõ ràng đó là một màn tỏ tình cảm động của một cô gái, nhưng Hứa Sơn Hà và anh Đông lại cười sặc sụa, như thể họ đang xem một trò đùa. Chưa kể Trâu Hổ, người ngã xuống đất gần như phát điên, mà đến những người dân thị trấn ở bên cạnh cũng bất bình.
Nhưng ngay khi Hứa Sơn Hà cười dâm tà đưa tay về phía Tiểu Điệp, một giọng nói giễu cợt vang lên từ bên cạnh: "Diễn hay lắm".
“Ai?”, Hứa Sơn Hà đột nhiên tức giận quay đầu lại, nhìn thấy mình sắp thành công đến nơi rồi mà lại có người dám ngăn cản?
Nhưng trong giây tiếp theo, vẻ mặt của gã như đông cứng lại, mồm há to nhưng không phát ra được tiếng nào, trên trán toát mồ hôi lạnh, hai mắt lồi ra kinh hãi, toàn thân run rẩy.
Một lúc sau, gã mới run rẩy nói ra được một câu:
"Diệp, Diệp Tiên sư…"
- ------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.