Chương trước
Chương sau
Trong kho hàng bỏ hoang, Tôn Hoài Hưng đang trừng đôi mắt hằn đầy tơ máu, miệng quát to: “Cậu là đứa nông cạn tự cao tự đại nào mà dám gọi thẳng tên Kiếm Thần?”
Người đàn ông trung niên cười như điên dại: “Tôi tên Hoắc Lam, tên Tiêu Nghĩa Tuyệt có gì cao quý mà người khác được gọi, còn tôi thì không hả?”
Tôn Hoài Hưng tức tới run cả người, nếu Hoa Hạ muốn chọn một Võ Lâm minh chủ hiện giờ thì Tiêu Nghĩa Tuyệt có thể trực tiếp đảm nhận luôn, tu vi và nhân phẩm của Kiếm Thần đâu phải là thứ để người khác bàn tán bừa bãi?
Lão ta dồn khí vào đan điền, hét lớn một tiếng: “Tiểu bối ngu xuẩn, hôm nay hãy để lão đây dạy dỗ cậu một chút thay cho sư phụ vô dụng của cậu đi, để cậu biết cái gì nói được, điều gì lại không!”
Hoắc Lam nghe xong lời này thì nhíu mày, lạnh lùng nói: “Dạy dỗ thay sư phụ của tôi, ông... xứng à?”
Trong tích tắc, hai võ sĩ đã va chạm, người ngoài chỉ nghe âm thanh giao đấu, quyền và chưởng đụng nhau, ông tới tôi đi, đánh đấm rất ầm ĩ.
Bỗng nhiên, Hoắc Lam rên lên một tiếng đau đớn, gã bị Tôn Hoài Hưng chưởng một cái vào ngực, cơ thể lùi ra sau vài bước, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
Gã chẳng những không hoảng sợ mà còn cười to: “Hay, hay cho một chiêu Thiết Sa Chưởng, có chút thú vị rồi đấy!”
Thấy tình huống này, Từ Đạc tức khắc đắc ý, nhảy ra từ sau lưng tốp lính tinh nhuệ, nói với Nhập Hý như đang tranh công: “Xin tiên tử yên tâm, ông Tôn có tu vi thâm sâu, chắc chắn có thể cứu người thành công!”
Nhưng so với kẻ đang đắc ý là Từ Đạc, Tôn Hoài Hưng lại vã mồ hôi lạnh liên tục. Một chưởng vừa rồi đã dùng hết toàn bộ công lực của lão ta, theo lý, dù là một tảng đá lớn thì cũng sẽ bị đập nát nhưng chưởng đó lại chỉ có thể làm đối phương lùi ra sau vài bước, công phu khổ luyện vững chãi như thế thì hình như chỉ đại sư võ đạo mới có.
Lúc này, người đàn ông trung niên kia cũng nghe thấy lời Từ Đạc nói, gã nhe răng cười: “Xem ra ông mày đã khiến mấy người xem thường rồi nhỉ. Đến đi lão già, ông cũng đỡ một chưởng của tôi thử đi!”
Nói xong, gã hết lớn, tung ra một chưởng mạnh mẽ, nơi nó đi qua vang lên tiếng nổ như sấm sét trên trời đánh xuống.
Sắc mặt Tôn Hoài Hưng tái nhợt, vội đề khí để đỡ một chưởng kia, và rồi một tiếng “Ầm” vang lên. Người đỡ chưởng bay ra ngoài, cơ thể lộn hai vòng trên không rồi ngã giữa một đống rác, muốn bò dậy cũng không được.
Tiếng reo hò của Từ Đạc nghẹn ứ trong họng rồi hắn ta hét lên một tiếng, nhảy ra sau lưng tốp ính, đâu còn dám phát ra âm thanh gì?
Tôn Hoài Hưng phun ra một ngụm máu lớn, lúc này mới yếu ớt nói: “Đây là Bôn, Bôn Lôi Chưởng… Cậu là đệ tử của Cừu Lăng Vân!”
Hoắc Lam lại cười to ba tiếng rồi quát: "Đúng vậy, ân sư của ông đây chính là Cừu Võ Thánh Cừu Lăng Vân. Lão già, giờ ông nói lại ân sư của tôi so với Tiêu Nghĩa Tuyệt thì ai mạnh hơn?”
Gã quay lại vấn đề này như để uy hiếp đối phương, Tôn Hoài Hưng lại phun ra ngụm máu tươi, cuối cùng vẫn kiên trì nói: “Tiêu tiền bối được người đời gọi là Kiếm Thần, năm đó đánh bại sư phụ cậu mà kiếm Hạo Thiên còn chưa ra khỏi vỏ nữa, cậu nói xem ai mạnh hơn?”
Sắc mặt Hoắc Lam dữ tợn, gã hét: “Được lắm, hay cho một con chó già miệng lưỡi sắc bén, hôm nay tôi…’
“Nổ súng!”
Bên này, Từ Đạc nắm lấy cơ hội Hoắc Lam bị thu hút sự chú ý, vội ra lệnh cho đội lính tinh nhuệ bảo vệ mình, phải biết rằng Tôn Hoài Hưng cũng nằm trong phạm vi có thể bị bắn ngộ thương, người này không chỉ nhát gan mà còn máu lạnh ích kỷ tới tận cùng.
Tuy nhóm lính tinh nhuệ này cũng cảm thấy không ổn nhưng rất bất đắc dĩ là quyền thế của nhà họ Từ quá lớn, họ chỉ có thể bất đắc dĩ bóp cò, mưa đạn tức khắc bao phủ của hai người kia.
“Hừ, tao không tin mày lợi hại tới nổi đấu được súng đạn!”
Thấy đánh lén thành công, Từ Đạc lại cười như điên chẳng khác gì tiểu nhân đắc chí, hắn ta quay đầu, không hề để tâm tới ánh mắt như muốn phóng ra lửa của Nhập Hý… một đám người tự xưng là người tu chân, võ sĩ, giờ không phải cũng dựa vào súng của ông mày sao?
Nhưng khi hắn ta hả hê, từ trong lớp bụi truyền ra tiếng hừ lạnh đầy khinh miệt: “Thứ này sao có thể gây khó dễ tôi?”
Cổ họng Từ Đạc như bị chặn lại, tiếng cười ngưng bặt, hai mắt trợn trừng nhìn Hoắc Lam bình an khỏe mạnh đứng tại chỗ, bên ngoài cơ thể có một tầng hào quang lấp lánh màu nâu đồng.
Mặt của Nhập Hý đổi màu, bật thốt lên: “Cương khí được phóng ra ngoài?”
Hoắc Lam lại cười to: “Đúng vậy, chính là cương khí phóng ra ngoài, ông đây đã được sư phụ chỉ dạy, giờ đã là đại sư võ đạo rồi, mấy viên đạn chỉ giúp tôi gãi ngứa thôi!”
Sắc mặt Nhập Hý trắng nhợt, trong cả ba tỉnh Hoa Đông, đại sư võ đạo mà mọi người biết chỉ có một mình gia chủ Trình Bác Hiên của nhà họ Trình, vậy thì giờ kiếm đâu người đấu lại tên đô con này?
Cô ta đã cảnh báo Diệp Thành là bên trong có đại sư võ đạo nhưng đó cũng là trong tình huống bết bát nhất, không ngờ tình huống tệ hại nhất này lại trở thành sự thật rồi.
Mặt Nhập Hý cắt không còn giọt máu, Hoắc Lam nhìn thẳng cô ta nói: “Lãnh đạo Thanh Bang đã có lệnh, không được đụng vào con nhỏ bên trong nên mấy ngày nay, ông đây “đói” dữ lắm. Giờ vừa hay có người đẹp như hoa như ngọc chủ động đến chơi chung rồi!”
Lời này tức khắc khiến người luôn thanh tu từ bé như Nhập Hý đỏ mặt, từ nhỏ tới lớn, cô ta còn chưa sờ tay đàn ông nữa, có bao giờ phải nghe mấy câu thô bỉ thế này?
Thấy Hoắc Lam đi tới chỗ mình, Nhập Hý vội nín thở tập trung định làm phép nhưng ý nghĩ vừa xuất hiện, phần bụng truyền tới cảm giác đau đớn dữ dội, người đàn ông thô lỗ gần sát cô chỉ trong chớp mắt, cô ta muốn làm phép cũng không kịp rồi.
Bàn tay thô ráp của Hoắc Lam chỉ còn cách mặt Nhập Hý vài xen ti met, nhất thời tiếp xúc quá gần với phái nam khiến cô ta không biết phải làm sao chứ đừng nói tới việc một người tu pháp bị đại sư võ đạo làm cho toàn thân vô lực, chỉ cần nghĩ tới khoảng cách này là toàn thân Nhập Hý nhũn ra, không hề có sức lực.
“Anh... sư phụ tôi là các chủ Dật Tiên các, nếu anh dám đụng đến tôi, sư phụ nhất định sẽ không tha cho anh... a!”
Tới cuối câu, quát lớn vô thức biến thành tiếng thét sợ hãi, vì tay Hoắc Lam mang theo gió mạnh đảo qua chiếc cổ ngọc ngà của Nhập Hý, khiến thiếu nữ hoảng sợ tới mức da gà nổi cả lên.
“Sư phụ cô là ai? Tôi đường đường là trụ cốt của Thanh Bang, sợ Dật Tiên các chó má gì đó à?”, Hoắc Lam cười như lên cơn dại: “Nếu họ biết đồ đỉ thõa nhà cô vừa hù là đã rên ư ử thì còn chịu để ý cô sao?”
Một đống lời thô tục khiến Nhập Hý xấu hổ muốn chết, gương mặt nghẹn đỏ au, dù cô ta giãy giụa cỡ nào thì cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của đối phương
Nhưng khi Hoắc Lam được nước làm tới, bên cạnh truyền ra tiếng cười lạnh.
“Giỏi cho một đại sư võ đạo, giỏi cho một trụ cột Thanh Bang, đúng là khiến người ta được mở mang kiến thức!”
Nghe thấy giọng nói, Nhập Hý vốn đã tuyệt vọng mở to hai mắt, trái với bộ dạng lạnh lẽo chán chường, cô ta kích động khóc thét:
“Diệp Tiên sư, cứu tôi!”
- ------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.