Chương trước
Chương sau
Vừa dứt lời, Tiết Bách Hợp liền thấy không ổn. Giờ tất cả mọi thứ mà cô ta có đều là do Diệp Thành cho, giờ nếu ngả bài, ngộ nhỡ chọc giận anh thì chẳng phải cô ta sẽ trắng tay sao?
Vậy không được, cô ta còn chưa chăm sóc tốt cho mẹ mà. Khó khăn lắm mới có thể đưa mẹ rời khỏi căn nhà cũ nát kia, chẳng lẽ mới đó đã phải chuyển ra rồi sao?
Diệp Thành vẫn rất lạnh nhạt, anh nói: "Sau này cô sẽ biết lý do thôi, nhưng cô có thể yên tâm là tôi quan tâm cô không phải vì tôi thích cô, cô cũng không cần phải lo lắng sẽ mất đi những thứ bây giờ mình đang có".
"Cho dù cho cô cả công ty này thì cũng chỉ là việc nhỏ với tôi mà thôi. Bây giờ, việc cô cần làm là sống yên ổn trong tầm mắt của tôi".
Mặt Tiết Bách Hợp thoắt đỏ thoắt trắng, đột nhiên cô ta cắn chặt răng nói: "Anh, anh là người do bố tôi phái đến để bảo vệ tôi đúng không! Người đàn ông khốn kiếp đó, năm đó ông ta vứt bỏ hai mẹ con tôi không thèm đoái hoài, giờ lại còn giả vờ giả vịt phái anh đến "chăm sóc" cho chúng tôi!"
"Cút về đi! Bảo với lão già đó tôi không cần ông ta! Hai mẹ con chúng tôi sống rất tốt!"
Diệp Thành nhíu mày, lạnh lùng quát: "Im mồm!"
Chỉ hai chữ ngắn gọn đã khiến Tiết Bách Hợp phải ngoan ngoãn im miệng. Diệp Thành bá đạo tới nỗi ngay cả ông lớn của Giang Thành - Thẩm Thiên Minh cũng không thể chống đỡ nổi, huống chi là một Tiết Bách Hợp nhỏ bé?
"Đầu tiên, bố cô thế nào không liên quan đến tôi, ông ta không có tư cách ra lệnh cho tôi. Thứ hai, nếu không có tôi thì bây giờ cô đã trở thành đồ chơi của Trần Phong rồi, thế mà cô còn dám mặt dày nói cô có thể sống tốt sao?"
"Đừng có nói đùa nữa! Kẻ yếu thì nên có thái độ của kẻ yếu cho tôi. Nếu cô dám coi thường tất cả mọi thứ mà tôi cho cô thì lập tức rời đi là được!"
Anh nói một tràng khiến Tiết Bách Hợp khóc như mưa nhưng Diệp Thành thì chẳng hề quan tâm. Ở Tu Chân giới, cá lớn nuốt cá bé, cô ta là kẻ yếu mà không có tính tự giác nào thì sớm muộn thì cũng sẽ bị nuốt chửng không còn cả xương.
Mãi hồi lâu, cô ta mới ngừng khóc, đi đến trước mặt Diệp Thành cung kính cúi người rồi nói: "Anh Diệp, xin lỗi, vừa nãy tôi đã thất lễ, tôi sẽ làm theo mọi ý kiến của anh".
Diệp Thành nhíu mày: "Cô không cần phải như vậy. Cô chỉ cần làm việc mà cô muốn, tôi cũng chỉ cần bảo đảm sự an toàn của cô là được. Khi nào hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta không ai nợ ai, ai đi đường nấy".
"Được".
Tiết Bách Hợp cắn môi đồng ý. Mãi khi Diệp Thành đi ra khỏi văn phòng, cô ta mới ôm mặt khóc nức nở.
Anh, anh là mối tình đầu của cô ta mà. Vốn cô ta nghĩ cho dù bị bao nuôi cũng không sao cả, cho dù là thân phận tình nhân cũng chẳng sao, chỉ cần có anh che mưa chắn gió thì đó cũng là hạnh phúc.
Nhưng sự thật vô cùng tàn nhẫn, người đàn ông này chưa bao giờ để cô ta vào mắt. Tình yêu và thiện cảm mơ hồ của cô ta còn chưa đơm hoa kết trái đã bị một chậu nước lạnh xối thẳng vào dập tắt!
Cô ta lấy hai tay che mặt, ngồi bệt xuống ghế trưởng phòng khóc lóc đau đớn...
Cuối cùng, hai người vẫn lên máy bay tới Lương Châu, nhưng lần này có tới ba người đi. Tiết Bách Hợp không hề từ chối, hoặc có lẽ là không thể nào từ chối việc Diệp Thành đi theo nên đã gọi thêm một nhân viên đi công tác cùng.
Đây là sự phản kháng trong im lặng của cô ta. Cô ta thử khiêu khích Diệp Thành, cho dù anh nổi giận cũng được, ít nhất cũng có thể chứng minh được ít nhất cô ta cũng có một chút chỗ đứng trong lòng anh. Nhưng đáng tiếc rằng suốt cả chuyến đi Diệp Thành vẫn vô cùng lạnh nhạt.
Vì người mà Tiết Bách Hợp gọi theo cùng, trùng hợp thế nào mà lại là Trương Nhân.
Tất nhiên cũng không phải là trùng hợp. Là người không ở phe hai bố con nhà họ Trần, Trương Nhân đã nắm bắt được cơ hội sau khi Tiết Bách Hợp lên chức, hai người đã trở thành chị em tốt rất nhanh, Tiết Bách Hợp cũng vô cùng tin tưởng cô ta.
Nhưng nếu Tiết Bách Hợp biết Trương Nhân nghĩ gì thì e là sẽ lập tức sa thải cô chị em tốt này!
Trương Nhân được mời đi cùng thì mừng rơn. Thấy vết nước mắt trên mặt Tiết Bách Hợp, cô ta nhạy cảm nhận ra giữa Tiết Bách Hợp và Diệp Thành đã xảy ra vấn đề gì đó.
Kết quả là Trương Nhân ngoài mặt thì vỗ ngực bảo đảm sẽ giúp Tiết Bách Hợp giảng hòa với người ta, trong lòng thì lại nghĩ làm sao để quyến rũ Diệp Thành, triệt để thay thế vị trí của Tiết Bách Hợp trong công ty!
Nơi đối tác chọn để bàn bạc là một nơi sang trọng không kém thì khu biệt thự Bích Thủy của nhà họ Thẩm. Họ vừa đi vào thì Trương Nhân đã không kìm được mà cảm thán: "Wow, chắc là nơi này cũng phải đầu tư đến mấy trăm triệu tệ đấy nhỉ".
"Nói chính xác thì là một trăm ba mươi triệu tệ".
Một giọng nói lập tức vang lên bên cạnh. Ba người quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông mặc áo vest giày da, đeo kính gọng vàng đang mỉm cười đi tới.
"Tôi là Trưởng phòng bộ phận PR của tập đoàn Đặng Thị, Đặng Kiệt. Không biết ai là cô Tiết Bách Hợp?"
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tiết Bách Hợp được đến nơi xa hoa thế này, cô ta không khỏi hơi căng thẳng. Cô ta vô thức nhìn Diệp Thành, nhưng anh vẫn chẳng hề quan tâm, cô ta bỗng thấy tức giận một cách khó hiểu.
Thế nên cô ta liền giơ tay ra: "Tôi là Tiết Bách Hợp, rất hân hạnh được gặp anh".
Đặng Kiệt cũng cười híp mắt, giơ tay để bắt tay đối phương, nhưng lại cố tình bắt tay lâu hơn vài giây, cuối cùng còn dùng ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay cô ta.
Trương Nhân đứng phía sau thấy cảnh này thì mắt sáng bừng, cô ta sáp lại chỗ Diệp Thành nói: "Anh Diệp, anh mau xem đi, Trưởng phòng Tiết và Trưởng phòng Đặng vừa gặp đã thân thiện như thế này, xem ra chúng ta ăn chắc vụ làm ăn này rồi".
Cô ta muốn khơi dậy lửa giận của Diệp Thành, nhưng khi nói xong rồi liếc trộm anh thì cô ta phát hiện anh vẫn mang nét mặt chẳng quan tâm, cô ta hơi nản.
Tiết Bách Hợp cũng cảm thấy người này không ổn lắm nhưng cô ta là bên yếu hơn trong vụ làm ăn này nên không tiện trách móc, thế nên chỉ đành nói khách sáo: "Anh Đặng trông còn trẻ hơn tôi mấy tuổi mà đã nắm giữ vị trí này, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao".
"Đâu có đâu có". Đặng Kiệt mồm thì khách sáo nhưng nét mặt vô cùng kiêu căng: "Tôi cũng chỉ dựa vào sự giúp đỡ của bậc cha chú thôi".
Gã cố ý nói như vậy là để dẫn dắt đối phương hỏi chuyện. Quả nhiên gã vừa dứt lời thì Trương Nhân đã kinh ngạc kêu lên: "Chẳng lẽ anh là cháu trai của ông Đặng Nghị, cậu cả nhà họ Đặng?"
Đặng Kiệt cười nói: "Không phải, tôi chỉ là con cháu của dòng bên mà thôi, nhưng ông cụ cũng rất coi trọng tôi".
Hiển nhiên là gã đang khoe khoang, nhưng gã tự tin rằng cô gái trước mắt gã không thể nào nhìn thấu được. Gã vừa gặp đã có cảm giác rất khác lạ với Tiết Bách Hợp. Gã đã chơi chán mấy cô nhân viên lúc nào cũng ngoan ngoãn chiều ý mình rồi, cô gái có khí chất mạnh mẽ độc lập này đúng gu của gã.
Gã tự tin rằng chỉ cần nhắc đến ông cụ Đặng Nghị là cô gái xinh đẹp trước mặt sẽ ngưỡng mộ ra mặt, rồi từ đó từ từ rơi vào cái bẫy của gã, nhưng lần này gã đã tính sai.
Ngay lúc gã tự tin bày thân phận của mình ra, Trưởng phòng Tiết vẫn rất bình tĩnh. Không, không chỉ cô ta mà thậm chí cả hai người đi theo đằng sau cũng chẳng hề thay đổi nét mặt!
- ------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.