Hắn nắm lấy móng vuốt nhỏ.
Nhiệt độ của móng vuốt nhỏ thật kỳ dị, tựa như vĩnh viễn không bao giờ ấm.
Lâm Sơ liền mặc kệ chẳng sưởi ấm nữa, nắm hờ hờ, dẫn nó trở về chỗ ở, hỏi: “Con muốn ngủ cùng ta không?”
Kỳ thực hắn cũng là một người cha có trách nhiệm.
Dỗ Trái Cây ngủ, dỗ Doanh Doanh ngủ, quả thực như đã quen tay hay việc.
Vô Quý ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ẩn hiện tà tính, ánh mắt lạnh lẽo máu đỏ, không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Sơ duỗi tay định xoa đầu nó.
Đang lúc này, Doanh Doanh ló mình từ phía sau cây cột, nũng nịu gọi một tiếng “Cha”.
Vô Quý liền chậm rãi lắc đầu, buông tay hắn, đi thẳng rồi.
Doanh Doanh chạy đến gần Lâm Sơ, duỗi tay muốn ôm, sau đó được hắn bế lên.
“Cha ngủ với con.” Doanh Doanh dựa vào vai hắn.
Lâm Sơ nói: “Được.”
Sau đó đi về tẩm cung, dư quang thấy cuối con đường mòn hoa viên có một bóng hắc ảnh, tựa hồ Vô Quý đang nhìn.
Rửa mặt, thay cho Doanh Doanh bộ áo ngủ rộng rãi, thổi tắt ánh đèn, ôm con gái đi ngủ.
Chỉ là Doanh Doanh dựa vào ngực hắn, đột nhiên hỏi: “Cha, cha Tiêu Thiều đâu rồi?”
Nàng vẫn chưa biết.
Trái Cây đã lớn, hơn nữa còn thông thấu tình đời, hiểu rõ những gì Tiêu Thiều làm, nhưng Doanh Doanh thì khác, chưa ai kể cho nàng.
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, đáp: “Y đi niết bàn.”
Doanh Doanh hỏi: “Phượng hoàng niết bàn ạ?”
“Ừ,” Lâm Sơ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: “Phượng hoàng đều sẽ niết bàn.”
Doanh Doanh hỏi: “Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-dao-de-nhat-tieu-bach-kiem/1171949/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.