“Tư chất của ngươi chỉ là bình thường, tuổi sớm đã vượt qua giai đoạt tốt nhất để tu luyện, cho nên dù lão hủ nhận ngươi làm đồ đệ, đời này của ngươi thành tựu cũng có hạn.”
Từ Phàm sau khi nghe được lời này của “Thần Tiên”, trong chốc lát liền sững người lại, trong lòng không khỏi thương tâm, một cảm giác tuyệt vọng bắt đầu xâm chiếm trong lòng.
Chẳng lẽ bản thân ngay cả là học tập tiên thuật với tiên nhân, đời này cũng chỉ là thành tựu có hạn sao? Thế thì thù giết cha mẹ của mình, thù phá hủy sơn trại, chẳng lẽ mãi mãi cũng không có hi vọng báo thù sao? Nghĩ đến đây, cho dù là trong những ngày bình thường từ trước tới nay Từ Phàm đều không thích bộc lộ tâm trạng lên trên mặt cũng không có cách nào ngăn chặn được sắc mặt tuyệt vọng ảm đạm trên khuôn mặt nữa, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng mơ hồ ướt át dần.
Nhìn thấy thiếu niên trước mắt này bị lời nói của mình đả kích có chút tinh thần sa sút, Lão nhân thần bí hình như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, tinh quang trong ánh mắt chớp nhẹ lên, sau đó từ từ mở miệng nói : “Kỳ thật, lấy điều kiện của ngươi bây giờ, muốn để cho pháp lực có chút thành tựu vẫn có biện pháp.”
Lời nói của lão nhân tuy bình thản, nhưng đối với Từ Phàm mà nói hiệu quả lại không khác gì một tia sấm sét bổ xuống. “Lời của tiền bối nói là thật sự sao?”
“Ngươi trước tiên nói cho ta biết, tại sao ngươi muốn bái ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-dao-cau-tac/19520/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.