🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ban đêm trên Hoàn Đảo, mờ mịt không thấy năm đầu ngón tay. Bóng tối mênh mang như vô tận, như muốn thôn phệ tất cả mọi ánh sáng, chân tướng, mọi niềm vui… trong thiên hạ.

Bóng đêm không chỉ có thể thôn phệ ánh sang, mà còn có thể che dấu âm mưu.

Nhưng tại một góc trên không trung Hoàn Đảo lúc này có kim mang lóe ra, hoa cỏ tung bay, kết hợp với tiếng hí thê lương của xà mãng, khiến trung tâm Hoàn Đảo càng có vẻ náo nhiệt.

Náo nhiệt, nhưng tàn khốc.

Trong không khí, mùi máu tươi, thịt cháy càng nồng nặc, nhưng càng ghê hơn là cảnh giết chóc điên cuồng giữa trời đất.

Trong bóng tối, ai là kẻ được hưởng lợi? Kẻ nào đang vui sướng đứng xem cảnh giết chóc như đang xem một vở kịch này?

Con người uống nước, ấm lạnh tự biết, đám người Từ Thanh Phàm bị ép phải giết chóc, thắng lợi cũng có gì vui sướng? Nếu như Thanh Long Mãng còn linh trí, đối mặt với vận mệnh phải chết không thể chống lại, thì sẽ cảm thấy gì?

Hay chúng chỉ biết oán hận số phận.

Hay là đổ lỗi cho số phận mà những người đã tạo ra cái thắng, bại, chết chóc cùng đúng, sai.

Lúc này, dù là Kim Thanh Hàn trước người biến ảo đầy Kim sắc trường thương lợi hại, hay là Từ Thanh Phàm mười ngón tay xuất ra các loại kì hoa dị thảo công hiệu khác nhau nhưng uy lực vô cùng to lớn, đều tạo khiến cho “Thanh Long Mãng” dưới mặt đất không ít thương tổn, nhưng so với “Liệt Diễm Phượng Hoàng” của Phượng Thanh Thiên thì chẳng có gì đáng nói. Khi Từ Thanh Phàm và Kim Thanh Hàn ra tay, thì Phương Thanh Thiên vẫn yên lặng bay giữa không trung, hai mắt khép hờ, mười ngón tay bắt kết. Dưới sự điều khiển của Phượng Thanh Thiên, trên người hắn bắt đầu nổi lên vô số hỏa diễm, rồi hỏa diễm ngày càng mãnh liệt, trong phút chốc đã bao phủ cả thân thủ Phượng Thanh Thiên.

Khi thân ảnh của Phượng Thanh Thiên bị lửa bao phủ đến khó nhận ra, thì một tiếng Phượng hót trong trẻo vang lên, vang vọng khắp nơi nơi. Trong tiếng Phượng minh, liệt diễm trên thân thể Phượng Thanh Thiên đột nhiên tách ra, bay lên không trung hóa thành một con Phượng Hoàng trông sống động như thật, sau đó hướng về phía đám “Thanh Long Mãng” phía dưới rất nhanh đánh tới.

Đây chính là một trong tam đại tuyệt kỹ của Phượng gia – “Liệt Diễm Phượng Hoàng”, biểu tượng đặc trưng của Phượng gia!!

Khi “Liệt Diễm Phượng Hoàng” đánh về phía Thanh Long Mãng trên mặt đất, đám Thanh Long Mãng mặc dù đã đánh mất thần trí, thậm chí đánh mất cả bản năng, cho dù Từ Thanh Phàm và Kim Thanh Hàn hợp lực công kích cũng không hề lùi bước chút nào, nhưng khi gặp phải khí tức mãnh liệt của Phượng Hoàng, lại phải lui ra phía sau. Xem ra Phượng Hoàng trong truyền thuyết là khắc tinh của tất cả các loại xà mãng không phải là tin đồn vô căn cứ.

Toàn thân linh khí Phượng Thanh Thiên biến hóa thành “Liệt Diễm Phượng Hoàng”, dưới sự khống chế của hắn phi hành với tốc độ cực nhanh, chỉ trong giây lát đã đến trước mặt đám Thanh Long Mãng, sau đó tiến tới Thanh Long Mãng gần nhất, hình thể lớn nhất, nhẹ nhàng mổ.

Mặc dù chỉ là mổ nhẹ, giống như gãi ngứa, nhưng thân thể Thanh Long Mãng lập tức tỏa ra Phượng Hoàng linh hỏa cường liệt, bị Phượng Hoàng linh hỏa đốt cháy từ trong ra ngoài, chỉ trong một thời gian ngắn đã không để động đậy, hơn nữa sinh cơ cũng hoàn toàn không có, chỉ còn lại bộ xương khô.

Sau khi làm xong “Liệt Diễm Phượng Hoàng” không hề ngừng lại, bay nhanh về phía mục tiêu tiếp theo

Cứ như vậy, “Liệt Diễm Phượng Hoàng” không ngừng xoay tròn vòng quanh đám Thanh Long Mãng, không ngừng mổ nhẹ lên thân thể chúng, mặc dù động tác nhìn có vẻ rườm rà nhưng tốc độ cực nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn đã giết một số lớn Thanh Long Mãng.

Mà trên bầu trời, hai người Từ Thanh Phàm cùng Kim Thanh Hàn mặc dù không ngừng công kích, thi triển đạo thuật không thể không nói là huyền diệu uy thịnh, nhưng lực sát thương tạo ra được lại kém xa so với Phượng Thanh Thiên. Cho tới bây giờ, ngoại trừ Thanh Long Mãnh bị chết cháy do “Độc Viêm”, trên mặt đất đầy rẫy xác Thanh Long Mãng, mà hơn phân nửa là do Phượng Thanh Thiên giết.

Thấy cảnh này, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi cảm khái, vô luận Phượng Thanh Thiên trong “Quỳ Vũ Kết Giới” chật vật cỡ nào, nhưng Phượng Thanh Thiên vẫn là Phượng Thanh Thiên, hắn vẫn là truyền nhân duy nhất của Phượng gia, vẫn là đệ nhất thiên tài trong hàng đệ tử thứ nhất của Cửu Hoa Sơn. Những người như hắn, mãi mãi không có khả năng phải chật vật, chỉ cần cho hắn một cơ hội nhỏ, hắn sẽ tạo ra quang mang chói mắt riêng biệt của chính mình.

Theo thời gian trôi qua, duy trì liên tục việc giết chóc, mặc dù trong cơ thể đám người Từ Thanh Phàm linh khí vốn đã gần khôi phục lại bị tiêu hao hơn phân nửa, nhưng số lượng Thanh Long Mãng trên mặt đất giảm đi với tốc độ kinh người.

Trên mặt đất, chẳng biết khi nào đã đầy xác Thanh Long Mãng thanh lân kim vân, đa số đều là máu thịt bầy nhầy, thân thể không được đầy đủ. Trong đó, có thể là vì sự khống chế không chính xác mà bị chết cháy bởi “Độc Viêm” của chính mình hoặc của đồng bạn, hoặc là bị “Liệt Diễm Phượng Hoàng” của Phượng Thanh Thiên giết chết, đương nhiên phần còn lại của do Từ Thanh Phàm với Kim Thanh Hàn tạo ra.

Nhìn trên mặt đất hiên giờ chỉ còn lại lác đác vài con Thanh Long Mãng vô dụng chịu sự khống chế của “Nhiếp Thần Thuật”, ngay cả chạy trốn cũng không biết, Từ Thanh Phàm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc nhưng cũng rất vô dụng.

Trước khi đến Hoàn Đảo, Từ Thanh Phàm đã biết trên Hoàn Đảo chỉ có hai loại yêu thú Thất Sắc Lộc và Thanh Long Mãng, nhưng loài sinh vật khác đều bị uy áp của hai loại yêu thú này mà bỏ đi.

Nhưng hai loại yêu thú này truyền đời là kẻ thù, nhưng thực lực thì tương đương nhau, Thanh Long Mãng muốn chiếm lấy nội đan của Thất Sắc Lộc để đủ điều kiện tiến giai, mà Thất Sắc Lộc thì dưới sự dẫn dắt của Thất Thải Lộc ra sức chống cự, cuộc chiến này đã duy trì nghìn vạn năm, nhưng lại tạo thành một cục diện cân bằng, không ai làm gì được ai. Mặc dù không ngừng đấu tranh, nhưng vẫn sống yên ổn, vô sự với nhau.

Cứ như vậy, theo lý thuyết thì số lượng hai loài yêu thú này phải tương đương, số lượng Thất Sắc Lộc chỉ có chín mươi bảy con, mà số Thanh Long Mãng trước mặt này cũng gần trăm con.

Nói cách khác, toàn bộ Thanh Long Mãng trên Hoàn Đảo đều tập trung ở đây, nhưng lúc này đã bị đám người Từ Thanh Phàm tiêu diệt gần hết.

Mà trước đó, các tinh anh đệ tử của các đại môn phái trong tu tiên giới vì thắng lợi trong Tân nhân bỉ thí đã điên cuồng bắt Thất Sắc Lộc trên Hoàn Đảo, qua hai ngày, Thất Sắc Lộc trên Hoàn Đảo còn lại được mấy con?

Hay nói cách khác, sau khi Tân nhân bỉ thí kết thúc vòng thứ nhất, trên Hoàn Đảo sẽ không có bất cứ sinh vật nào tồn tại, mà Hoàn Đảo, cũng sẽ biến thành tử đảo.

Vì một lần Tân nhân bỉ thí, vì một kế hoạch mà khiến cho sinh vật trên một hòn đảo nhỏ bị diệt tuyệt? Có đáng không?

Lại nói, đám trưởng bối tu tiên giới tổ chức cuộc thi Tân nhân bỉ thí này, cả kẻ bày ra cái âm mưu mà cho đến giờ vẫn chưa biết là gì, bọn họ có từng nghĩ đến hậu quả này không?

Hay là với bọn họ, tất cả những hi sinh này đều là đương nhiên? Chỉ cần đạt được mục đích, còn bản thân họ không phải là Thanh Long Mãng hay Thất Sắc Lộc, nên không cần quan tâm?

Ngay khi Từ Thanh Phàm cảm khái nhìn số Thanh Long Mãng còn sót lại trên mặt đất, thì Lữ Thanh Thượng cũng buông tha cho số Thanh Long Mãng bị giam cầm, vừa cười vừa nói:

- Ha ha, gần trăm con nhân giai yêu thú cao cấp lại bị chúng ta dễ dàng tiêu diệt, ta đảm bảo sau khi về Chiêm Bàn kể cho các huynh đệ khác thì họ nhất định sẽ không tin.

Nghe Lữ Thanh Thượng nói, thân thể Từ Thanh Phàm chấn động một cái, ánh mắt vừa có chút ưu tư đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Đúng vậy, trên trăm con Thanh Long Mãng, thực lực tương đương tu tiên giả Linh tịch kì, mặc dù chúng không thể phi không, hơn nữa bị “Nhiếp Thần Thuật” không chế không được tốt, chỉ có biết phun “Độc Viêm” công kích mà bỏ qua ưu thế của chúng là di chuyển trên mặt đất rất nhanh, nhưng Thanh Long Mãng dù sao vẫn là nhân giai cao cấp yêu thú, hơn nữa số lượng lên tới gần trăm con, bị đám người mình dễ dàng tiêu diệt toàn bộ, có phải đơn giản quá không?

Mặc kệ người khống chế chúng có vấn đề gì, cũng không thể để đám Thanh Long Mãng đó chịu chết vô ích chứ?

Chẳng lẽ còn có âm mưu gì?

Khi trên mặt đất còn lại bốn, năm con Thanh Long Mãng, mà cũng sắp bị tiêu diệt, đám người Cửu Hoa Sơn mới rồi tập trung tinh thần chiến đấu giờ cũng hơi buông lỏng, Từ Thanh Phàm vừa định nhắc nhở mọi người phải đề cao cảnh giác thì dị biến phát sinh.

Chỉ thấy một thân hình mơ hồ của một gã tu sĩ đột nhiên từ bóng tối đi ra, sau đó bay nhanh về phía năm người Từ Thanh Phàm.

Không biết người này tu luyện công pháp nào, linh khí ba động trong cơ thể rất nhỏ, đám người Từ Thanh Phàm không hề có chút cảm ứng nào.

Quan trọng hơn chính là, ngay lúc người này xuất hiện, linh khí ba động trong cơ thể bắt đầu trở nên vô cùng mãnh liệt và hỗn loạn, trong lộ trình ngắn ngủi bay về phía đám người Từ Thanh Phàm, lấy mắt thường nhìn cũng thấy thân thể hắn bành trướng với tốc độ kinh khủng.

- Bạo Linh Thuật!! Mọi người mau tránh!!

Từ Thanh Phàm nhìn thân thể người này với linh khí khác thường, đột nhiên nhớ tới một loại đạo thuật ít gặp, trong lòng kinh hãi la lớn, rất nhanh bay tránh đi.

Mà Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng cũng phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt khi Từ Thanh Phàm hô, cũng bay nhanh ra xa.

“Bạo Linh Thuật”, có thể nói là đạo thuật có uy lực lớn nhất tu tiên giới hiện giờ, hơn nữa, cho dù là tu sĩ Luyện khí sơ kì sau khi thi triển nó cũng có thể gây trọng thương cho một tu tiên giả Tích cốc hậu kì. Nhưng sở dĩ ít gặp vì muốn thi triển “Bạo Linh Thuật” tu tiên giả phải lấy tính mạng mình làm đại giới, nghịch chuyển linh khí trong cơ thể, dẫn nổ linh khí giết chết địch nhân, nhưng bản thân mình cũng khó tránh được bị ảnh hưởng.

Tuy nhiên, các tu tiên giả càng muốn tiến thêm một bước nữa để thăm dò bí mật trường sanh, sao có thể dễ dàng cùng kẻ địch đồng quy vu tận? Cho nên mặc dù đạo pháp này uy lực cực lớn nhưng có rất ít tu sĩ tu tập, rất hiếm gặp, trừ khi có huyết hải thâm cừu.

Nhưng lúc này, xuất hiện một gã tu sĩ tu luyện loại đạo thuật này, lại đang đánh về hướng nhóm Từ Thanh Phàm, làm sao không khiến họ trong lòng kinh sợ?

Nhưng sau khi Từ Thanh Phàm bay ra xa hơn mười trượng, lại đột nhiên có cảm giác không đúng, vội nhìn lại phía sau, thấy Phượng Thanh Thiên vẫn đứng yên một chỗ không hề di chuyển.

Hóa ra khi Phượng Thanh Thiên thi triển “Liệt Diễm Phượng Hoàng” thì toàn thân đều tập trung linh khí, nếu không chuyên tâm khống chế, chỉ một khoảng khắc lơi là sẽ bị chiêu thức phản lại, độ nguy hiểm chẳng kém “Bạo Linh Thuật” là bao. Hơn nữa, nếu cố ép linh khí di chuyển thì cũng rất chậm, không thể tránh né khỏi phạm vi công kích của “Bạo Linh Thuật” được, nên dù biết rõ nguy hiểm, Phượng Thanh Thiên cũng chỉ vội vàng triệu hồi “Liệt Diễm Phượng Hoàng” để phòng thủ chứ không thể tránh né.

Thấy tình cảnh như vậy, Từ Thanh Phàm trong lòng khẩn trương, hắn do dự không biết có kịp cứu Phượng Thanh Thiên không. Đúng lúc này, Vương Tuấn Tú ở gần Phượng Thanh Thiên nhất không chút do dự dùng thân mình chắn trước mặt Phượng Thanh Thiên, thi triển tuyệt kĩ phòng ngự “Thủy Tuyền Qua” che chắn trước hai người.

Trong nháy mất, tu sĩ đang thi triển “Bạo Linh Thuật” đã đến trước hai người, cùng với “Thủy Tuyền Qua” của Vương Tuấn Tú va chạm thật mạnh.

-Ầm

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, và ánh sáng bùng lóe sáng cả Hoàn Đảo, khiến cả trời đất đang chìm trong đêm tối trong khoảng khắc sáng như ban ngày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.