- Nói như vậy, hẳn là một tộc nhân nào đó của Man tộc trong lúc vô ý mà có được “Cửu Ma Châu’. Rồi hắn dùng nó để ma hóa tộc nhân của mình, gây tai họa cho Nam Hoang?
Nghe Từ Thanh Phàm giới thiệu về Man tộc, Lữ Tử Thanh suy đoán.
- Từ tính huống hiện nay mà nói, hẳn là như thế.
Bảo Uy lão giả chậm rãi gật đầu.
- Như vậy, hiện tại chúng ta có nên quay về sư môn bẩm báo hay không?
Lữ Tử Thanh lại hỏi.
Bảo Uy lão giả nghe xong, cau mày suy nghĩ một chút. Lát sau, lão nói:
- Không. Chúng ta cần phải lẻn vào trong mấy cái sơn trại của Man tộc này mà cẩn thận dò xét một chút mới là thỏa đáng. Dù sao, mọi kết luận bây giờ đều là do chúng ta suy đoán, chưa chắc đã đúng.
- Nhưng cái man trại này canh phòng nghiêm ngặt, chúng ta muốn trà trộn để đi vào cũng không hề dễ dàng. Thậm chí, ngay cả bên trên không trung cũng có sự phòng bị. Nếu chẳng may bị bọn chúng phát hiện, lấy thực lực của chúng ta mà nói, muốn thoát thân trở ra là vô cùng khó.
Từ Thanh Phàm cau mày nói, lại chỉ lên bên trên của sơn trại. Đến lúc này, mọi người mới phát hiện ra trên không trung của sơn trại có mấy trăm Man tộc bị ma hóa, đang cưỡi phi cầm dị biến bay xung quanh canh phòng.
Thấy được sự lo lắng của Từ Thanh Phàm, Bảo Uy lão giả nói với vẻ hờ hững:
- Về điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-dao-cau-tac/1881953/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.