Trong lúc đó, mùa xuân đột nhiên trở nên mờ mờ ảo ảo, ánh mặt trời chói chang rọi vào tầm mắt.
Khi Từ Thanh Phàm từ trên lôi đài thi đấu bước xuống, lập tức thấy khuôn mặt của Đông Phương Thanh Linh với má lúm đồng tiền, tươi cười đang đứng trước mặt.
-Chúc mừng Từ sư huynh.
Đông Phương Thanh Linh khẽ cười nói.
-Cảm ơn Đông Phương sư muội, may mắn thôi mà.
Từ Thanh Phàm đáp lời.
Hai người nói chuyện chẳng khác gì so với lần gặp mặt trước, chỉ có điều hôm đó Từ Thanh Phàm trả lời đa phần là vì khách sáo, còn lần này là nói thật. Nếu Thịnh Vũ Sơn không nóng lòng cầu thắng hoặc ngay từ đầu đã sử dụng thần thông khủng bố kia, thì hiện giờ người nhận lấy thảm bại chính là Từ Thanh Phàm.
-Lần trước huynh cũng nói là may mắn, chẳng lẽ vận khí của huynh tốt vậy sao?
Đông Phương Thanh Linh đôi mắt sáng mở to, nhìn chăm chú vào Từ Thanh Phàm cười hỏi.
-Cái này. . . . Làm Đông Phương sư muội chê cười rồi.
Từ Thanh Phàm bị câu hỏi của Đông Phương Thanh Linh làm cho á khẩu, có vẻ rất xấu hổ, nhất là khi nàng cứ nhìn chằm chằm mặt hắn, càng làm Từ Thanh Phàm cảm giác tay chân luống cuống. Mặc dù Từ Thanh Phàm bản tính đạm bạc, nhưng cả đời chưa từng có kinh nghiệm ở chung với phụ nữ, càng không nói đến cô nàng khác phái Đông Phương Thanh Linh to gan giảo hoạt này. Đến bây giờ, hắn vẫn không đỏ mặt tía tai hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-dao-cau-tac/1881923/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.