Từ Thanh Phàm thống khổ rên rỉ một tiếng, từ từ mở đôi mắt sưng tấy ra, lại phát hiện mình đang nằm trong căn nhà gỗ của mình.
Từ đầu giường ngồi dậy, cảm giác đầu còn choáng váng, đau như muốn nứt ra. Cẩn thận nhơ lại hình ảnh trước khi đi ngủ, lại chỉ nhớ lại hình ảnh khi mình lôi kéo sư huynh và Kim Thanh Hàn uống rượu nói chuyện. về sau đó mình làm thế nào để trở về phòng, Kim Thanh Hàn về lúc nào, đã hoàn toàn không nhớ rõ, không khỏi cười khổ một tiếng, biết là bản thân hôm qua uống qua nhiều rượu rồi.
Mình đã bao nhiêu lâu rồi không có uống rượu sảng khoải như thế này? Hình như lần trước còn là bản thân còn đang ở Từ gia trại. lần đó bởi vì các trai tráng trong sơn trại hợp lực bắt giết được một con thú lớn ở nam hoang, làm cho tộc nhân của Từ gia trại trong vòng nửa tháng khồng cần vì thức ăn mà lo lắng nữa. bất tri bất giác mười năm đã qua đi rồi.
Thời gian nắm không được, nhìn không thấy, vô hình vô chất lại không đứng yên một chỗ. Có lúc dài dằng dặc, có lúc lại ngắn ngủi. lúc vui vẻ sẽ làm cho bạn thêm vui vẻ, lúc cuồng vọng nó cũng sẽ làm cho bạn thêm cuồn vọng, nhưng khi bạn thật sự nhìn thấu rồi, hiểu rõ rồi, nó thừa lại đã không còn nhiều nữa.
Thật là một thứ đáng sợ.
Khi Từ Thanh Phàm đẩy cửa ra khỏi căn nhà gỗ, lại phát hiện mặt trời đã ngả về tây, thì ra thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-dao-cau-tac/1881905/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.